Lâm Nhất so với Tráng Sâm thì có vẻ gầy lùn nhỏ yếu. Mặc dù đang ngẩng đầu nói nhưng cũng chỉ cao tới ngực của đối phương. Lúc này hai chân hắn giang rộng ra, hai tay chắp phía sau, khí thế trầm lắng mà không hề sợ hãi.
Một tu sĩ nho nhỏ lại dám tranh chấp với mình? Tráng Sâm có chút ngoài ý muốn, vẫn phách lối chỉ ngón tay vào trán của Lâm Nhất tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết đối phương, cũng mang theo sự hung ác mắng:
- Ngươi chỉ là một tên tu sĩ hạ tiện lại dám ngỗ nghịch...
Bốn huynh đệ ở xung quanh đều hừ lạnh một tiếng, mỗi người đều tự cao ôm lấy cánh tay, sát khí tản ra mùi tanh tưởi tràn ngập xung quanh làm người ta hít thở không thông.
Mỵ Nương, Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều lui về phía sau hai bước, chỉ có một mình Lâm Nhất đối mặt với năm vị cao thủ của Thiên Lang tộc. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay đang đung đưa trước mặt, nói mà không có biểu cảm gì:
- Con người và con vật bất đồng ngôn ngữ, mắt sói còn coi thường người khác...
Nghe được lời ấy, Tráng Sâm có chút hồ đồ. Lời này khó đọc khó hiểu, giải thích thế nào? Gã không khỏi nhìn chung quanh, mấy vị huynh đệ đều lắc đầu. Một dạng huynh đệ ruột thịt, đầu óc ai cũng không hơn ai.
Mỵ Nương và Tiên Nô lại như có điều suy nghĩ, chỉ có Tống Huyền Tử vuốt râu âm thầm cười khổ một cái. Chỉ có tu sĩ tới từ chốn phàm tục mới hiểu được cách mắng người cong lượn kiểu này. Mà vị Lâm đạo hữu này vẫn là trẻ tuổi nóng tính, khó tránh khỏi nhất lời miệng lưỡi lúc tranh đấu...
Tuy nghe không rõ lắm nhưng ý tứ trong lời nói lại có thể đoán ra vài phần. Tráng Sâm chợt nhìn về phía Lâm Nhất, muốn lên tiếng thét hỏi. Mà ánh mắt của đối phương cũng đồng thời nhìn tới, huyết sắc vô biên thoáng chốc đã chôn vùi năm huynh đệ, một vùng thế giới như thật như ảo trông rất sống động...
Trong khoảnh khắc, năm người của Thiên Lang tộc đều đứng run tại chỗ, thần sắc mờ mịt. Còn huyết quang trong tròng mắt của Lâm Nhất vẫn tràn ra, một vùng hơn mười trượng dưới chân núi đỏ đậm cuồn cuộn, tình hình quỷ dị. Chỉ trong một chớp, bỗng nhiên đôi lông mày nhíu lại, thân hình khẽ động, giơ tay lên bắt tới vòng tay đá trên cổ tay của Tráng Sâm.
Thấy thế, Mỵ Nương, Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều hiểu dụng ý của Lâm Nhất, mỗi người không nhịn được mà nín hơi ngóng nhìn. Hắn muốn thừa dịp này lấy lại “Yêu Khuyên” chứa Tống Yêu Nhi...
Ngay vào thời khắc này, má lúm đồng tiền của Tráng Sâm đè người, chợt lớn tiếng kêu lên, đột ngột bay lên từ trên mặt đất. Bốn vị huynh đệ cũng theo đó mà thức tỉnh, mỗi người đều xoay người chui đi xa trăm trượng mới khó hiểu ngừng lại.
Gần trong gang tấc, Lâm Nhất vừa mới muốn chạm tới vòng tay đá kia lại thất bại trong gang tấc, không thể không phẫn nộ ném ống tay áo một phát. Sau đó hai tròng mắt dần dần thanh tỉnh, vùng huyết vụ nhỏ phía trước thoáng chốc đã biến mất.
Mỵ Nương khẽ thở dài một tiếng, trong đầu vẫn còn đang khó có thể tin được. Nàng chần chừ một chút rồi truyền âm với Lâm Nhất:
- Tuy ngươi có thần thông thiên phú của Hồ tộc nhưng lại không biết phương pháp vận dụng. Aiz! Đáng tiếc... ta có hai câu khẩu quyết đây, xem như là đáp tạ ân cứu người lần này của ngươi...
Lúc này, mấy vị trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, dáng vẻ vẫn thất hồn lạc phách, mỗi người còn đang lẩm bẩm không ngừng.
Có người hiếu kỳ nói:
- Rốt cục ta cũng thấy được mẹ ta rồi! Quái lạ...
Có người khoe khoang nói:
- Ta còn nhìn thấy cha của ta nữa...
Có người cười nói:
- Thối lắm! Thiên Lang tộc chúng ta không có mấy người biết cha mình là ai...
Có người tự cho là đúng nói:
- Bọn ngươi đều bị lừa rồi, đó là Huyễn thuật của Thiên Hồ! Vì sao lại không có nữ tử trần trụi xuất hiện dụ dỗ nhỉ...
Có người hừ lạnh nói:
- Nếu thật như thế, chẳng lẽ các người muốn trầm mê trong đó mà mặc người ta chém giết hay sao...
Mấy người khác trăm miệng một lời nói:
- Bằng vào bản lãnh của tiểu tử kia? Hừ hừ...
Từng ánh mắt bất thiện nhìn tới, Lâm Nhất coi như không thấy. Ở trước cửa thôn của Hồ Yêu thôn, lần đầu tiên lĩnh hội được uy thế của Huyễn Đồng khiến cho hắn hơi có ngộ ra. Mới vừa rồi thử một chút, hơi hiển lộ chút kỳ hiệu, còn tưởng rằng có thể thừa dịp này, ai ngờ thủ đoạn của mình còn chưa đủ để với đối phó với năm tên tu vi Hợp Thể.
Bây giờ chuyện không được toại nguyện, chỉ đành đi cùng với đám người hung man này mà thôi. Có điều thần thông thiên phú còn có khẩu quyết ứng dụng, thật là ngoài ý muốn...
Lâm Nhất âm thầm nhớ kỹ vài câu khẩu quyết, xoay người khẽ vuốt cằm trí tạ Mỵ Nương. Tiên Nô và Tống Huyền Tử có chút không rõ, chỉ cho là vì hành động cứu người của hắn mà cảm thấy vui mừng.
Tráng Sâm đi mà quay lại đã đến trước mặt mấy người, chỉ vào Lâm Nhất ác thanh ác ngữ nói: