Lâm Nhất một mình đứng ở phía sau đoàn người của Thiên Hồ tộc, khoanh tay đứng nhìn, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một người ngoài cuộc. Mà hắn nhìn như nhàn nhã, nhưng lại vẫn luôn chú ý động tĩnh bốn phía, cũng từ cảnh tượng này suy đoán được chân tướng của biến cố này.
Năm người của Thiên Lang tộc là huynh đệ đồng bào, lần lượt gọi là Tráng Sâm, Tráng Lâm, Tráng Mộc, Tráng Căn, và Tráng Diệp. Mấy tên khốn này nhìn như tùy tiện nhưng lại đều có tu vi Hợp Thể sơ kỳ. Lâm Nhất kinh ngạc hơn, không khỏi tự ti mặc cảm. Độn pháp so ra kém nha đầu Tiên Nô kia, tu vi còn không hơn được mấy tên lang nhân này. Tình hình ở nơi này đã như vậy, nếu tới nơi Yêu tộc tụ tập, đối mặt với cao thủ như mây chẳng phải sẽ xấu hổ với người ta hay sao...
Từ cuộc đối thoại giữa song phương không khó để nhìn ra, Thiên Lang tộc sớm đã có mưu đồ. Mà Thiên Hồ tộc đã tự mình biết mình, chấp nhận tĩnh mịch sống qua ngày ở một phương. Hai nhà tiếp giáp, căn bản không có gút mắc gì, nhưng không ngờ Tống yêu Nhi chạy loạn làm người ta lợi dụng cơ hội.
Tống Yêu Nhi bị hương vị dụ dỗ mà ăn Thiên Đường hoa, sau đó bị bất tỉnh, bị Thiên Lang tộc bắt được, cũng mượn cơ hội mà lừa người. Trăm vạn Yêu Tinh chẳng qua chỉ là mượn cớ, dụng ý thực sự của Tráng Sâm chính là bảo vật của Yêu đàn. Mà Thiên Lang tộc còn chưa có bản lĩnh thu được bảo vật, nên muốn mượn thần thông của Thiên Hồ tộc để đạt được mong muốn.
Yêu đàn trong miệng Tráng Sâm chính là một tòa tế đàn viễn cổ ở trong Yêu Vương cốc. Tòa yêu đàn kia hơn trăm năm sẽ cho bảo vật hiện thế mấy giờ, dẫn tới chư tu cao thủ trong Yêu vực nghe tin lập tức hành động. Nghe đồn những bảo vật kia đều là tới từ tiên vực viễn cổ...
Chỉ có điều một khắc bảo vật hiện thế, Yêu Vương cốc liền trở thành chiến trường nơi những cao thủ chém giết. Yêu tộc bình thường căn bản không chịu được sóng gió như vậy. Ai ngờ Thiên Lang tộc lại sinh ra lòng mơ ước, còn muốn kéo Thiên Hồ tộc xuống nước.
Tộc quần của Thiên Hồ tộc nhỏ yếu, tu vi Hợp Thể trong số đó chỉ có một mình Mỵ Nương. Nàng luôn không cho phép tộc nhân giao thiệp với Yêu Vương cốc, e sợ mang đến họa diệt tộc. Mà bây giờ hài tử trở thành con tin, lựa chọn này không thể không làm được...
Lâm Nhất không có chút hứng thú nào đối với thị phi giữa hai gia tộc Yêu tộc, càng không để Yêu Vương cốc trong lòng. Bảo vật này sinh ra trong thiên địa, người có duyên lại có mấy người?
Khi Mỵ Nương và Tống Huyền Tử còn đang bàng hoàng, lúc này mới nhớ tới cần lên tiếng chào hỏi Lâm Nhất. Trong ánh mắt của hai người có thêm vẻ trưng cầu, mà người sau lại cười gượng lắc đầu, ra hiệu mình lực bất tòng tâm...
Sau nửa canh giờ, Thiên Lang tộc cùng Thiên Hồ tộc tạm thời đạt thành nhất trí. Hai nhà liên thủ cùng tới Yêu Vương cốc, đến lúc đó sẽ do Mỵ Nương ra tay toàn lực thử một lần. Bất kể có thu được bảo vật như ý nguyện hay không, Tráng Sâm đều phải thả Tống Yêu Nhi ra. Còn nếu gặp phải cường địch thì sẽ chiếu ứng lẫn nhau,...
Tráng Sâm lại thu Tống Yêu Nhi đang bất tỉnh vào trong vòng tay đá trên cổ tay, rồi thúc giục Mỵ Nương sớm ngày lên đường. Cái vòng tay đá kia tên là Yêu Khuyên, mặc dù thô lậu không chịu nổi nhưng lại có tác dụng khác so với Càn Khôn giới, đặc biệt luyện chế để săn bắt Yêu vật còn sống.
Vả lại, chỉ còn ba tháng nữa chính là thời điểm yêu đàn hiện thế...
Sắp phải đi xa, chân núi Thiên Lang sơn chỉ còn lại có chín người. Ngoại trừ năm huynh đệ ra thì còn có Mỵ Nương, Tống Huyền Tử, Tiên Nô và Lâm Nhất.
Mỵ Nương âm thầm dặn dò vài câu liền điều mấy vị tộc nhân kia đi về. Nàng lại đi về phía Lâm Nhất đang đứng như vô sự, mang theo chút uể oải, khẽ khom người nói:
- Lâm đạo hữu tự mình đến đây, chính là nhân tình lớn lao rồi!
Lâm Nhất vẫn luôn chưa nói muốn tới Yêu Vương cốc, nhưng vẫn không xoay người rời đi. Hắn nhếch nhếch khóe môi, vẫn không nói thêm gì. Ánh mắt của Mỵ Nương lại đảo qua người của hắn và Tiên Nô một vòng, cười gượng sau đó lại đi tới phía Tráng Sâm, ra hiệu:
- Khi nào lên đường, dựa vào một câu nói của thủ lĩnh...
Mấy vị huynh đệ trao đổi một ánh mắt, mỗi người đều nở nụ cười tà ác. Mang con ra làm vật thế chấp, biện pháp này quả nhiên dễ sử dụng. Mượn thần thông Ngụy Biến của Hồ tộc, hành trình tới Yêu Vương cốc chắc chắn có thu hoạch. Tráng Sâm đi nhanh, đi tới trước mặt đám Mỵ Nương. Bước chân gã hạ xuống đất bang bang thành tiếng, quanh thân còn tản ra từng đợt mùi máu tanh khó ngửi.
Tiên Nô ngầm sinh sự khiếp sợ, không nhịn được trốn phía sau Lâm Nhất. Tuy Mỵ Nương và Tống Huyền Tử có tức giận nhưng lại không phát tác, chỉ cố nhẫn nại.
Tráng Sâm đột nhiên ngừng lại, chỉ một ngón tay, nói:
- Ngươi là tu sĩ, không được đi theo!
Vẻ mặt của gã hung ác, khí thế bức người. Ngón tay như một cái cọc nhỏ, chỉ cách cái trán của Lâm Nhất mấy thước.
Tống Huyền Tử và Tiên Nô đều là tu sĩ, trong chốc lát không rõ dụng ý của Tráng Sâm.
Mỵ Nương cũng cau đôi mi thanh tú lại, thần sắc tức giận. Gặp thời làm khó như vậy chẳng là là đùa giỡn dâm uy mà thôi. Nàng vừa muốn đáp lời, đã có người nói:
- Ta không thích bị người ta chỉ vào trán đâu...
Lúc này, bốn người khác của Thiên Lang tộc bao vây tới, thần sắc đều dữ tợn.
Tráng Sâm vẫn chỉ tay, khinh thường nói:
- Một tên tu sĩ hạ tiện còn muốn tới Yêu Vương cốc...
Mỵ Nương tiến lên một bước quát lên:
- Tự dưng kiếm chuyện, thành ý ở đâu...
Ẩn nhẫn tới tận giờ, đối phương lại đắc thế không tha người ta không khỏi làm người ta phát hỏa. Nhục mạ Lâm Nhất, Tống Huyền Tử và Tiên Nô làm sao có thể may mắn tránh khỏi?
Tráng Sâm phản bác như chuyện đương nhiên:
- Tiểu tử này cũng không phải người của Thiên Hồ tộc...
Mỵ Nương còn muốn dựa vào lí lẽ biện luận, thần sắc lại khẽ động, chỉ nghe có người nói:
- Lấy ngón tay của ngươi ra, rồi sẽ biết ta là ai...