Vô Tiên

Chương 1814: Chương 1814: Ngươi là tu sĩ (1)




Chân núi Thiên Lang sơn, hai nhóm người đang khắc khẩu. Một phe là đám Mỵ Nương cùng Tống Huyền Tử, phe bên kia là tộc nhân Thiên Lang tộc.

Sau khi Lâm Nhất tới chỗ này, chỉ có Tiên Nô là lên tiếng chào hỏi. Nàng kia không nhiều lời nữa, lại vội vàng xoay người quay lại trong đám Thiên Hồ tộc. Trong đó gương mặt của Mỵ Nương tức giận, đang cao giọng quát:

- ... Yêu Nhi mặc dù có quá nhưng tự sẽ có Thiên Hồ tộc ta xử lý! Tráng Sâm, mau mau thả người ra tránh làm hòa khí của hai nhà chúng ta bị ảnh hưởng...

Tay của Tống Huyền Tử nắm lấy râu dài, ở một bên lão luyện thành thục mà phụ họa:

- Mỵ Nương nói không sai! Hai nhà Thiên Lang cùng Thiên Hồ tương hỗ cận lân, tuyệt đối không thể làm thương tổn tới hòa khí. Mà Yêu Nhi chỉ là một đứa bé, trẻ người non dạ, có chuyện gì mà không thể không bỏ qua được? Mong rằng Tráng Sâm thủ lĩnh niệm tình, sau này cũng dễ bề đi lại...

Bên phía Thiên Hồ tộc, lấy Mỵ Nương cầm đầu, có bảy tám người đứng thành một hàng, bày ra tư thế đối địch. Ngoài mười trượng chính là Thiên Lang tộc, chính là năm vị hán tử thân thể cao lớn, mỗi người đều da thú bọc thân, hở ngực lộ da, dáng vẻ đều hung hãn, ngang ngược kiêu ngạo.

- Hừ! Thiên Đường hoa trong dược viên của Thiên Lang sơn không cây nào không có niên đại cả hơn vạn năm lại bị đứa bé kia ăn vụng tới không còn cây nào. Thả người không khó, lấy ra trăm vạn Yêu tinh để bồi thường! Nếu không... tổn thương hòa khí thì có thể thế nào! Lực của Thiên Hồ tộc các ngươi cũng không phải là đối thủ của năm huynh đệ ta...

Vị nói chuyện trong năm người của Thiên Lang tộc mang dáng vẻ trung niên, người cao tới tám thước, tay to cánh tay dài, kiện tráng tới mức dị thường. Mái tóc đen nhánh càng thêm chói mắt, hơn nữa, vẻ mặt âm lãnh của gã cùng với giọng nói tỏa hàn khí cũng làm người ta nhìn mà khiếp sợ.

- Ha ha! Không biết làm việc đồng áng, lại nói xằng tự nhận là nông dân; không hiểu đạo đan khí lại có dược viên...

Mỵ Nương châm biếm nói, quát lên:

- Tráng Sâm ngươi nhớ cho kỹ! Thiên Hồ tộc ta không thể khinh thường! Nếu còn không thả người, đến chết mới ngừng...

Hiển nhiên là bị buộc bất đắc dĩ mà không thể nhịn được nữa. Lời nói khó nghe, toàn bộ Thiên Lang tộc đều là hạng người ăn tươi nuốt sống, như thế nào lại trồng linh dược gì, đây rõ ràng là bắt nạt người ta! Mà chuyện liên quan đến tính mạng của đứa con bảo bối tuyệt không cho phép rút lui nửa bước nào.

Tráng Sâm không thèm để ý hừ một tiếng, lấy nửa đoạn linh dược thanh thúy ra, sau đó mùi thơm nồng tràn ngập, tất cả mọi người có mặt đều khựng lại. Gã lay động linh dược về bốn phía ra hiệu, cười gằn nói:

- Các vị, có thể nhận biết được vật này không? Ta tiêu hao trăm vạn Yêu tinh mua mười cây Thiên Đường hoa, bị tiểu tử kia lẻn vào trên núi đạp hư hầu như không còn. May mà vật chứng tàn dư vẫn còn đây, còn nữa...

Lúc đang nói chuyện, gã lại chuyển động một cái vòng tay đá thô lậu trên cổ tay, nhất thời có hào quang loé lên, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của Tống Yêu Nhi. Chỉ là hai mắt của tiểu tử kia nhắm nghiền, sắc mặt đỏ đậm, vẫn bất tỉnh.

- Yêu Nhi...

Mỵ Nương và Tống Huyền Tử đồng thời thét lên kinh hãi, bốn vị tráng hán khác của Thiên Lang tộc lập tức tiến lên một bước, chớp mắt liền bao vây Tống Yêu Nhi ở giữa.

Trong ánh mắt của Tráng Sâm hiện ra sự âm trầm khó lường, lạnh lùng nói:

- Chúng ta cũng không có nhiều cấm kỵ như tu sĩ, mà tu vi tăng trưởng cũng cực kỳ thong thả. Thiên Đường hoa lại có hiệu quả, chính là linh dược hiếm có của Yêu tộc. Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, không cho chống chế...

Phe Thiên Hồ tộc nhất thời không có ai lên tiếng, mỗi người đều nhìn chăm chú vào Tống Yêu Nhi nằm trên mặt đất cách mười trượng. Đứa bé kia mặc dù đang bất tỉnh nhưng khí tức vẫn thông thuận, không e ngại về tính mạng, hiển nhiên là bệnh trạng do không chịu nổi linh dược lực mà ngủ mê man.

Tình cảnh này khiến phe Thiên Hồ tộc không có lời gì biện minh nữa. Không thể hoài nghi, đối phương có chuẩn bị mà đến. Mà Tống Yêu Nhi làm thế nào xông vào được Thiên Lang sơn, cũng ăn hết linh dược của người ta thì cũng không biết được...

Ngực Mỵ Nương phập phồng nhìn Tống Huyền Tử một cái, chắp tay, nói:

- Hài tử nô độn vô trạng, Mỵ Nương xin bồi lễ ở đây! Còn Thiên Đường hoa của Yêu vực có giá trị mấy khối yêu tinh là đủ, không tới con số trăm vạn! Xin Tráng Sâm thủ lĩnh nể tình thân cận lân tình...

Có nàng nói như vậy, khí thế của Thiên Hồ tộc nhất thời thấp xuống. Người bị bắt, nhược điểm bị người ta nắm được, đúng sai đều không do mình!

Tráng Sâm cũng đang nhìn xung quanh, trong thần sắc lạ lùng hiện lên một tia đắc ý khó phát giác ra. Sau một lát, gã tà nghễ nhìn Mỵ Nương, lên mặt nạt người:

- Thiên Đường hoa tầm thường thì đừng nhắc tới, mà hoa của ta đã có trên vạn năm, giá trị trăm vạn cũng là chuyện thường tình...

Việc đã đến nước này, Mỵ Nương không tiếp tục tranh chấp vô vị nữa, hỏi:

- Thiên Hồ tộc ta nếu không lấy ra được trăm vạn Yêu tinh thì sẽ như thế nào...

Trong mắt của Tráng Sâm lóe lên hàn quang, không chút nghĩ ngợi nói tiếp:

- Không có Yêu tinh, thì dùng bảo vật Yêu đàn để đền!

Mỵ Nương bừng tỉnh, thất sắc nói:

- Yêu Vương cốc há là nơi bình thường được? Ngươi muốn hủy tộc của ta hay sao...

Trong thần sắc của Tráng Sâm lộ ra sự tham lam, không cố kỵ gì nói:

- Yêu Vương cốc sắp mở ra rồi, bằng vào thần thông của Thiên Hồ tộc ngươi, lẻn vào yêu đàn tuyệt không phải việc khó. Chỉ cần âm thầm thu hồi bảo vật trong đó, có ai biết được là do chúng ta làm chứ...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.