Sau đó trong con ngươi lóe lên xích mang, Lâm Nhất nhìn lên không trung phía trước, nở nụ cười rồi lập tức ẩn thân theo, nói:
- Ta biết rất ít về Yêu vực, ngươi không ngại thì giải thích thêm chút...
Tiên Nô đang mang theo sự đắc ý của nữ nhi mà cười khanh khách, chợt thấy hai tia huyết quang hiện ra rồi lập tức ẩn đi liền biết mình đã lộ hành tung, không khỏi âm thầm nổi giận. Huyễn Đồng của Cửu Vĩ Thiên Hồ có khả năng khám phá ra hết huyễn thuật và cấm chế trong thiên hạ. Vị Lâm tiền bối này có được truyền thừa đó hẳn là có phúc duyên thâm hậu. Mà câu nói này ngụ ý rõ ràng đã đồng ý cho mình đi theo, nhưng hắn cũng thi triển thuật ẩn thân, người đâu...
- Tiền bối! Đừng có bỏ lại Nô nhi!
Trong thần thức không thấy bóng người, Tiên Nô vội vàng lên tiếng hô hoán...
...
Đại đô của yêu tộc tu luyện bằng vào thiên phú truyền thừa, cực ít người hiểu được cảm ngộ cảnh giới. Chỗ gọi là đạo pháp tự nhiên, cơ duyên thiên thành.
Đối với Tiên Nô thì cơ duyên của nàng chính là được người ta sủng hạnh. Do xuất thân yêu tộc, người mang thần thông huyết mạch của bổn tộc còn kiêm tu cả công pháp đạo gia.
Thiên Hồ tộc đối phó với địch thủ muốn thắng không phải ở chỗ cường hãn, mà là ở quỷ dị khó lường. Sư phụ Mỵ Nương truyền thụ cho nàng chẳng qua chỉ là phương pháp nhập môn cùng với thuật ngụy biến. Tống Huyền Tử thích vì Tiên Nô thiên tư thông tuệ, liền truyền công pháp cùng đạo khuynh của mình cho nàng.
Vì vậy, Tiên Nô mạnh mẽ hơn nhiều so với những tộc nhân khác. Chí ít trong cái nhìn của Lâm Nhất, ỷ vào thuật ẩn thân tự bảo vệ mình không khó. Vì thế, lần này hắn mới bằng lòng cho cô gái này theo tiếp tục đồng hành.
Chỉ có điều, dù sao tu vi của Tiên Nô cũng hữu hạn. Lâm Nhất để lại trên người nàng một sợi ấn ký thần thức, tránh trên đường đi nhanh quá mà bị thất tán.
Lâm Nhất muốn đi Linh Tề phong, cách đây mười triệu dặm. Hắn muốn vừa đi vừa tìm kiếm Tinh Du. Chỉ cần tu sửa được tinh chu, nhanh chóng rời khỏi Yêu vực là tốt nhất. Gút mắc giữa Hồ Yêu thôn và Tống Huyền Tử, không ngại để thuận theo tự nhiên. Bây giờ còn chưa có chỗ an thân, tuy có tâm giúp nhưng lại không có đủ lực...
Yêu tộc có lãnh địa, đi qua đó có rất nhiều bất tiện. Để tránh gây ra thị phi, Lâm Nhất đơn giản để Tiên Nô dẫn đường, cứ như vậy ngày đi đêm nghỉ, lại chạy về phía trước hai ngày nữa.
Cách mỗi vạn dặm, Tiên Nô đều chọn một ngọn núi không người dừng lại một chút. Nàng nói bên trên có ám ký đặc biệt, nếu không có thì sẽ thêm vào một cái. Trên đường nếu như gặp phải biến cố thì khi tộc nhân tìm tới nơi này sẽ tìm được tung tích.
Sau khi thấy rõ đầu mối, Lâm Nhất mới hiểu được Thiên Hồ tộc không phải chỉ có riêng một bí ẩn, còn Tiên Nô lại không hề giấu giếm, hiển nhiên đã coi hắn là người trong nhà.
Tiên Nô thẳng thắn mà chất phác, nhạy bén lại không mất đi sự tinh tế khi đoán ý người. Nhìn thấy cách làm người của Lâm Nhất ngày càng hiền hoà, cô gái này không khỏi âm thầm vui mừng, liền chia sẻ một vài chuyện kỳ lạ với hắn. Quả nhiên, có người cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này...
Ngày thứ năm rời khỏi Hồ Yêu thôn, sáng sớm, Lâm Nhất ẩn thân hình lẳng lặng đứng giữa không trung. Trên ngọn núi phía dưới hắn, Tiên Nô đang nhìn về phía một tảng đá lớn, nhíu mày ngẫm nghĩ. Chỉ chốc lát sau, nàng mới từ từ bay lên trời, truyền âm nói:
- Nơi này là giao giới của lãnh địa hai nhà Yêu Lâu và Báo Giảo, đã có ám ký của tộc nhân để lại từ mấy ngày trước...
- Có chỗ nào không ổn à?
Lâm Nhất hỏi một câu.
Tiên Nô đến phụ cận, nói:
- Có tộc nhân ở gần nơi này, không rõ là có chuyện gì...
Lâm Nhất không nói nữa, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, lấy ra một cái ngọc giản. Hắn y theo lời của Mỵ Nương, mặc niệm một câu khẩu quyết, lập tức ánh sáng di chuyển trên tay, từ đó truyền tới một giọng nói vội vàng đứt quãng:
- Yêu Nhi gặp nạn! Nhanh tới Thiên Lang sơn...
Đây là truyền âm phù sử dụng trong Yêu vực, không giống như ở ngoại giới lắm, dùng cực kỳ tốt. Tống Yêu Nhi gặp nạn? Nhưng Thiên Lang sơn ở nơi nào? Lâm Nhất vừa muốn lấy dư đồ ra tra tìm một lượt, Tiên Nô nhìn như dịu ngoan khéo léo thì đột nhiên biến sắc mặt, trong chớp mắt đã không cố kỵ gì gấp gáp độn đi, vẫn không quên từ xa truyền âm nói:
- Sư đệ gặp nạn, thất lễ rồi...
Lâm Nhất cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không chút hoang mang lấy dư đồ của Yêu vực ra. Lúc sau, hắn nhíu hai hàng lông mày lại. Thiên Lang sơn ở phía đông nam của Hồ Yêu thôn trăm ngàn dặm, lúc này mình đang ở ngoài một triệu dặm ở phía tây nam Hồ Yêu thôn.
Nước đã đến chân luôn sinh ra biến cố như vậy, làm cảnh tượng vội vã thiếu đi vài phần thong dong. Lưỡng lự trong khoảnh khắc, Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ, ngược lại nhanh chóng chạy đuổi theo Tiên Nô...
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Nhất hiện thân ở giữa không trung, còn chưa kịp lảo đảo vài cái, lúc này mới hơi có vẻ chật vật đứng vững vàng nhướng mắt nhìn xung quanh. Thân là Luyện Hư tiền bối, một hơi thở chạy hết tốc lực hơn một triệu dặm lại vẫn không thể nào đuổi theo được một nữ tử có tu vi Hóa Thần, bảo người ta làm sao chịu nổi! May mắn là trên đường coi như thuận lợi.
Phía trước hơn mười dặm chính là một ngọn cao sơn ngàn trượng, chân núi có một đám người đang khắc khẩu với nhau. Hai thân ảnh nữ tử mặc bạch y trong số đó có chút bắt mắt, một người thì đang ngẩng đầu lên nhìn...
Thấy thế, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm. Không ai động thủ chém giết là tốt rồi!
Thời khắc sau đó, Lâm Nhất đi tới chân núi phía trước cách không xa, Tiên Nô mặc bạch y mang theo làn gió thơm tiến lên đón, vui vẻ nói:
- Tiền bối độn pháp thần tốc, quả nhiên chạy tới kịp! Sư phụ ta nói không sai...
Ánh mắt của Lâm Nhất đảo qua đám người ở dưới chân núi, lại nhìn về phía khuôn mặt của di nhân ở gần, hơi có vẻ lúng túng nhếch miệng cười, có chút ngạc nhiên hỏi thăm:
- Sư phụ ngươi nói như thế nào...