Vô Tiên

Chương 1787: Chương 1787: Thế bất lưỡng lập (2)




- Hừ! Năm tiền bối Luyện Hư liên thủ, tiểu tử đó chỉ có đường chết mà thôi.

Công Lương Tán bàng quan trên Sơn bình kinh hãi không thôi. Tình cảnh như vậy đúng là hiếm thấy, hắn hai mắt nhìn không chớp.

Đúng lúc này, Lâm Nhất trong trận pháp sắp bị gió lốc nuốt trôi đột nhiên biến mất, lập tức hóa thành một long ảnh mười trượng, đột nhiên dùng trạng thái uốn lượn để súc thế, liền đột nhiên dùng tư thái cuồng ngạo gào thét bay lên, bên trong cái miệng giận dữ đang há lờ mờ phát ra một tiếng rồng ngâm khiến người ta rúng động, tất cả thế công dồn vào một điểm, trận pháp đang sôi trào bỗng nhiên tĩnh lại rồi đột nhiên bùng nổ.

Cho dù có trận pháp ngăn cách, thế công ngăn cản, uy thế vô thượng đó vẫn ập tới, khiến người ta thần hồn chấn động mà hồi hộp khó yên. Chân long hàng thế sao? Năm người đều trong lòng sợ hãi, vội vàng gia trì nguyên lực.

- Ầm.

Trong không trung giống như mặt trời nổ tung, bên trong quang mang chói mắt vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, theo đó sóng to gió lớn quét ngang bát phương, bức cho năm người bọn Thân Nhạc liên tục lui về phía sau, đều kinh ngạc không thôi. Trận pháp hợp lực gia trì không ngờ bị long ảnh đó phá huỷ như bẻ gãy nghiền nát. Tiểu tử họ Lâm nhiều nhất chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ, sao sau khi hóa thành long thân lại lợi hại tới vậy.

- A.

Khi Thân Nhạc đang kinh ngạc, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Ngoài mấy trăm trượng, một vị trưởng lão Luyện Hư trung kỳ chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm liền thành một khối tử thi rơi xuống sơn cốc. Mà chỗ của hắn thì bỗng dưng xuất hiện một bóng người tóc vàng áo vàng, so với tiểu tử đó thì thấp hơn một chút, trên người lại tỏa ra khí phách lăng nhiên vạn vật, khiến người ta không dám liếc nhìn. Hắn chậm rãi xoay người, trong bàn tay còn nhỏ máu cầm một Nguyên Thần không có hồn phách. Này liếc nhìn bốn phía, nhe răng cười.

Dùng Nguyên Thần chi thể đánh lén giết người? Vì sao lúc trước không hề phát hiện.

Thân Nhạc vội vàng quay đầu lại nhìn, long ảnh ngoài mười trượng vẫn bay lượn, giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Cùng lúc đó, Công Lương Tán trên sơn bình giật mình thất thần. Chỉ nhớ là đại phủ và kim kiếm của tiểu tử đó uy lực hãi, lại không ngờ hắn lại nói thật, không ngờ thật sự dựa vào thiết quyền thoát khỏi vòng vây, còn dứt khoát nhanh gọn giết chết một người.

Công Lương Tán đang mất mát ngỡ ngàng, chợt thấy sau lưng hàn ý bưc tới. Trong cơn hoảng hốt, không kịp tránh né, nguyên lực hộ thể rắc một tiếng vỡ vụn, một thanh phi kiếm xuyên thẳng qua khí hải, mà khi hắn tỉnh ngộ thì đã muộn rồi, vô lực quát lên:

- Xuất Vân Tử, ngươi thật hèn hạ.

Đối phương vẫn tươi cười, kiếm quang, lóe lên rồi biến mất.

Dị biến nổi lên, Thân Nhạc khó có thể tin nổi. Chỉ thấy trên sơn bình, tên đệ tử mới nhập môn chưa được vài năm bị người đâm xuyên khí hải, mà kẻ âm thầm thi triển thủ đoạn độc ác chính là Xuất Vân Tử kia.

- Lâm trận phản bội, tên mập đáng chết.

Thân Nhạc sắc mặt âm trầm, rít qua kẽ răng, lập tức không chút do dự tế ra một pháp quyết. Nhưng tên mập đó lại thản nhiên như không, không ngờ xoay người bỏ chạy.

Không ngờ phá được Nguyên Thần cấm chế mà ta gieo vào người? Thân Nhạc đột nhiên giật thót, giống như hiểu ra gì đó. Quay đầu nhìn tiểu tử tóc vàng áo vàng cùng long ảnh đang múa lượn đó, hận tới khóe mắt giật giạt, quang sang phân phó cho ba vị trưởng lão còn lại:

- Tất cả cẩn thận, không được để tiểu tử đó chay. Để ta trước Xuất Vân Tử trước, bằng không hậu hoạn vô cùng.

Vừa dứt lời, hắn giơ tay lên tế ra một đạo kiếm quang, nhanh như sấm đánh bay đi.

Vào khoảnh khắc Xuất Vân Tử vừa động thân chạy trốn, một đạo kiếm quang đã đến phía sau, hơn nữa thế tới kinh người. Hắn không muốn ngăn cản, phá không độn nhanh. mà đạo kiếm quang đó phát sau mà đến trước, bùm một tiếng xuyên qua cơ thể, nhưng không thấy có huyết nhục bắn ra, chỉ có một thân ảnh mập mạp chậm rãi tiêu tán trong không trung.

Thấy thế, Thân Nhạc tức giận đến trước mắt tồi sầm. Nguyên Thần phân thân? Chẳng trách tên mập đó thủy chung không lên tiếng, bản thân hắn vào lúc trận pháp mai phục bị hủy đã bỏ chạy rồi. Như vậy chẳng phải là nói, mưu kế lần này của lão phu đều rơi vào trong bẫy của tên mập chết tiệt đó sao? mà hắn cả gan làm loạn như vậy, chỗ dựa cũng không phải là Lâm Nhất.

Lâm Nhất? Hiện giờ tuyệt đối không thể buông tha cho người này, bằng không tất cả sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thân Nhạc lòng như lửa đốt vội vàng triệu hồi phi kiếm. Đúng vào lúc này lại bùm một tiếng nổ truyền đến, hắn cả giận nói:

- Tên đó xảo quyệt như vậy, sao lại dám không cẩn thận.

Quả nhiên lại một vị trưởng lão Luyện Hư do không phòng bị bị một quyền xuyên thủng khí hải, hai vị còn lại sợ tới mức không dám giữ thế hợp vây, mà lao tới gân nhau, đồng thời đều sợ hãi nhìn chung quanh, tiếc rằng pháp bảo trong tay không có kẻ địch để tấn công. Bóng người tóc vàng áo vàng đó đã biến mất, chỉ có một long ảnh bỗng nhiên lao xuống.

Thân Nhạc đứng mũi chịu sào, không kịp nghĩ nhiều tế ra pháp bảo trong tay. Hai người còn lại hiểu ý, đồng thời xuất thủ.

Chỉ trong nháy mắt, ba đạo kiếm quang đột nhiên bắn tới. Trong một tiếng nổ ầm, long ảnh bay lên không, thân hình dần dần tan rã, hiển nhiên không địch lại một kích toàn lực của ba vị cao thủ Luyện Hư.

Thấy thế, Thân Nhạc cũng không lấy làm mừng, ngược lại lắc mình tránh đi, còn không quên tung ra ba thanh phi kiếm xoay quanh người. Mà trong nháy mắt lại bùm một tiếng, kiếm quang hộ thể đó đột nhiên nổ tung, khí thế sắc bén bức cho hắn phải lui về phía sau. Hắn trong lúc vội vã quay đầu lại nhìn, một bóng người màu vàng đang hung hăng vung quyền đập đến.

- Hợp lực bắt địch.

Trong cơn kinh hãi, Thân Nhạc lớn tiếng hô to. Ba đạo kiếm quang đang xoay quanh lập tức hóa thành một bức tường ánh sáng trước người hắn. Trong nháy mắt lại thành ngàn vạn mũi nhọn gào thét mà đi, thoáng chốc đã nuốt trọn người đột kích. Không kịp thở dốc, bùm một tiếng, bên trong kiếm quang hỗn độn một bóng người màu vàng bay ngược ra sau.

- Hừ! Hắn nhiều nhất chỉ có tu vi Luyện Hư hậu kỳ, bằng vào đánh lén mới chiếm được tiện nghi. Chỉ cần lưu ý cẩn thận, hợp sức của ba người chúng ta, trận chiến này chỉ có thắng chứ không bại.

Sau khi Trải qua giao thủ, Thân Nhạc tự cho là đã thăm dò được chi tiết của Lâm Nhất. Nhưng hắn còn chưa nói hết, sắc mặt lại biến đổi.

Nguyên Thần chi thể của Lâm Nhất ở ngoài trăm trượng ổn định thân hình, long ảnh đang tiêu tán trên trời bỗng nhiên hạ xuống, trong nháy mắt người và rồng hợp nhất. Hắn lại biến về bộ dạng trước kia, hai mắt lấp lánh hàn quang, vẫn sát ý không giảm. Mà hắn cũng đã nhận ra điều dị thường, nhưng không hề kinh ngạc mà chỉ cười lạnh. . .

Chính vào lúc này, cách đó không xa có bốn bóng người phá không mà ra. Một người cười ha ha nói:

- Lâm huynh đệ, ta tìm bang thủ tới cho ngươi đây.

Có một người khác lạnh giọng phẫn nộ quát:

- Thân Nhạc, ta và ngươi thế bất lưỡng lập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.