Trên dãy núi bao la, nơi mây mù lượn lờ, Công Lương Tán và Xuất Vân Tử thần sắc khác nhau, Lâm Nhất trong không trung ngạo nghễ đứng đón gió, năm vị cao thủ tiên đạo đang vây quanh hắn thì trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Vào thời khắc hai bên giằng co. Lão giả mặc hoàng bào trong năm người bước ra một bước, mang theo một chút cảm khái lên tiếng nói:
- Tiểu tử! Bảy mươi năm năm không gặp, ngươi không những không chết, còn có tu vi chỉ kém Luyện Hư hậu kỳ, thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nghe thấy những lời này, Công Lương Tán trên sơn bình cách mấy trăm trượng thầm kinh hãi. Sớm biết tiểu tử đó không giống người thường, nhưng thế này cũng quá nghịch thiên rồi! Chỉ kém Luyện Hư hậu kỳ? Chẳng phải là nói hắn ít nhất cũng có tu vi Luyện Hư trung kỳ? Chẳng phảiXuất Vân Tử từng lời thề son sắt nói người đó chỉ vừa hóa thần không lâu ư, trước sau sao lại cách xa như vậy, vừa rồi mình đúng là nguy trong sớm tối.
Công Lương Tán có chút hổn hển nhìn về phía Xuất Vân Tử, đối phương vẫn tươi cười không nói gì.
Vị lão giả mặc hoàng bào này chính là môn chủ Thân Nhạc của Thiên Uy môn. Cừu nhân gặp lại, Lâm Nhất không hề tức giận, mà khẽ gắt một tiếng, lẩm bẩm:
- Vì tính kế lão tử, năm vị cao thủ Luyện Hư dốc toàn bộ lực lượng, không sợ bị người thừa cơ mà phá hang ổ, đạp sơn môn à.
Thiên Uy môn đệ tử đông đúc, cao thủ Luyện Hư lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà Thân Nhạc lần này chí ắt phải thành công, tất nhiên muốn dẫn theo bốn vị trưởng lão có tu vi mạnh nhất trong môn. Hành động này chẳng khác nào dốc toàn bộ lực lượng. Nhưng lời nói của đối phương hết sức vô lễ, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, quát lên:
- Hừ! Ở Hành Thiên Tiên Vực, còn chưa ai dám trêu chọc Thiên Uy môn ta.
- Ha ha! Thế à...
Lâm Nhất bỗng nhiên cười quái dị, đổi giọng nói:
- Ngươi hỏi lão tử có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay không à?
Đối phương vừa muốn phát tác, hắn hất cằm khinh thường, tiếp theo lại cao giọng:
- Ở trong mắt lão tử, nguồn tai vạ ở Hạo Thiên cốc năm đó đã chưa từng hết thúc, chỉ là đổi thời gian, đổi địa điểm mà thôi. Mà lão tử đại nạn không chết, đã định trước là có người sẽ phải xui xẻo, đây cũng là vận số, không thể thay đổi. Chỉ có điều...
- Càn rỡ.
Sắc mặt Thân Nhạc đã biến thành màu đen, lại cố nén giận, trầm giọng nói:
- Chỉ có gia nhập Thiên Uy môn ta mới có thể nhặt lại được tính mạng, khuyên ngươi chớ có lầm lỡ.
Lâm Nhất ngoảnh mặt làm ngơ, nói:
- Chỉ có điều, ta đoán được Công Lương Tán sẽ mai phục ở đây, nhưng không ngờ hắn lại đầu hàng Thiên Uy môn ngươi. Cho dù ta biết nhân tính ti tiện, lại chưa thấy kẻ nào vô liêm sỉ như vậy.
Trên Sơn bình, Công Lương Tán hừ một tiếng, lại không thể bác bỏ. Chợt thấy Xuất Vân Tử vẫn mang theo vẻ tươi cười, hắn không khỏi hướng này hung hăng lườm một cái. . .
Không ai để ý tới Công Lương Tán như thế nào, tên mập Luyện Hư sơ kỳ đó lại càng không đáng để bận tâm. Năm người của Thiên Uy môn đều bận lưu ý tới nhất cử nhất động của Lâm Nhất. Ánh mắt ánh mắt Thân Nhạc lóe lên vẻ tàn khốc, hỏi:
- Nếu ngươi biết nơi này có mai phục, còn dám một mình tới gặp, chẳng lẽ là có gì để dựa vào à?
Nói tới đây, hắn vuốt râu nhìn quanh bốn phía, thần sắc cẩn thận, nói tiếp:
- Hủy đi một trận pháp vừa lập không khó, nhưng muốn thoát khỏi vòng vây của năm người chúng ta thì lại khó như lên trời! Ta có ý nhận ngươi vào môn, đừng cứ tự tìm đường chết.
- Sư phụ! Hắn nhất thể tam tu, cẩn thận đại phủ thần thông đó, còn cả kim kiếm nữa.
Người người thừa cơ a dua. Thân Nhạc chẳng buồn quan tâm, trong thần sắc lờ mờ hiện ra vẻ chán ghét, trong lòng lại thầm cẩn thận.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua sơn bình bên dưới. Xuất Vân Tử đang đứng cạnh Công Lương Tán, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại. Đối phương lại chẳng để ý, chỉ lo bất an nhìn chằm chằm vào không trung, không biết đang đợi cái gì.
- Ha ha! Chỗ dựa của Lão tử chính là một đôi thiết quyền này!
Lâm Nhất cười nhạt, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, uy thế bễ nghễ tứ phương ùa ra, ngạo nghễ nói với Thân Nhạc:
- Nhớ ngày đó, lão tử chỉ có tu vi Nguyên Anh đã không sợ ba người ngươi và Tổ Uyên cùng với Nam Hành Tử vây công. Kết quả như thế nào? Lão tử không chỉ giết Nam Hành Tử, còn sống khỏe tới ngày hôm nay. Mà trước khi báo thù, ngươi lại tự tìm tới cửa, năm người liên thủ thì sao chứ?
Hơi dừng lại một chút, Lâm Nhất vươn tay ra chỉ xung quanh, mang theo thái độ ngông cuồng vênh váo hung hắn mắng:
- Cả đời này lão tử hận nhất chính là bị người ta bức bách dụ dỗ! Các ngươi gặp phải lão tử, chỉ có khẩn cầu trời xanh chúc phúc, khẩn cầu lão tử thủ hạ lưu tình thôi! Còn dám không biết tốt xấu bức lão tử nhập môn, ngươi con mẹ nó vẫn chưa đủ cân lượng! Từ hôm nay trở đi, Thiên Uy môn sẽ bị lão tử giẫm nát dưới chân. . .
Thân Nhạc xem như đã hiểu rồi, biện pháp dùng uy để ép, dùng lợi để dụ có lẽ hữu dụng đối với người khác, lúc này lại chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi! Hắn tức giận tới bật cười, sát khí trên người dũng động, lạnh giọng quát:
- Trâng tráo! Ngươi hôm nay muốn giữ được tính mạng đã khó như lên trời! Xem thiên la địa võng của ta đây.
Vừa nói xong, tay áo hắn vung lên, bốn người, đều đồng thời tế ra từng miếng ngọc phù. Chỉ một thoáng sau, ngọc phù bay lượn đầy trời nổ tung, lập tức hiện lên từng đạo quang mang, trong nháy mắt liền kết thành một tòa đại trận hư ảo, đã đoạn tuyệt đường lui của Lâm Nhất.
Năm người lại bấm pháp quyết, nguyên lực vô cùng thôi động thế công sắc bén ùa về phía đại trận. Mơ hồ có thể thấy được vô số quái thú, cuốn theo gió, mưa, sấm, điện, còn có hỏa diễm hung mãnh và mũi tên mũi dao dày đặc, điên cuồng đánh về phía Lâm Nhất đang bị nhốt. Mà hắn đặt mình trong tuyệt cảnh, vẫn lẫm liệt không sợ hãi, chỉ có tay áo tóc dài tung bay, ngạo nghễ tứ phương.
Đột nhiên xuất thủ, được như ước nguyện vây khốn tiểu tử đó, khiến cho Thân Nhạc va bốn vị đồng môn đều thở phào trong lòng. Năm người hợp lực, cho dù là có tu vi Hợp Thể cũng khó thoát khỏi trận pháp.