Vô Tiên

Chương 1785: Chương 1785: Trời không giúp (2)




Theo như Công Lương Tán nói, ngày ấy sau khi chạy ra khỏi Hạo Thiên liền bị Nam Hành Tử bắt được, cũng cường hành gieo vào cấm chế thần hồn, cho nên mới đầu hàng để cầu sống. Tình cảnh lúc đó, sự bi phẫn và khuất nhục quả thật khiến hắn nghĩ lại mà kinh. Vân vân...

Công Lương Tán liếc sang, nói tiếp:

- Môn chủ Tổ Uyên của Phục Long môn rơi xuống biết được tung tích của Hạo Thiên chí bảo, chỉ sợ bị Thiên Uy môn và Hành Thiên môn biết được, liền muốn giết ta diệt khẩu. Cho dù là nhẫn nhục sống tạm, vẫn rơi vào kết cục như vậy, ta không thể không bí quá hoá liều.

Lâm Nhất hất cằm, thần sắc không rõ nói:

- Ngươi là nói Hạo Thiên chí bảo bị ta lấy đi.

Công Lương Tán gật đầu, thành khẩn nói:

- Đó đều là sự thực, đạo hữu sao phải phủ nhận.

Lâm Nhất chậm rãi quay đầu, trên người sát khí đại thịnh, từ chối cho ý kiến nói:

- Ai nói trời không có ác ý? Tìm ta đến, chưa chắc đã không phải lại là bí quá hoá liều.

Công Lương Tán ánh mắt trốn tránh, vội vàng cãi:

- Không phải là như vậy. Đạo hữu xin hãy xuống nói chuyện, ta là có thiện ý.

Lâm Nhất không lên tiếng trả lời, mà lạnh lùng nhìn về phía Xuất Vân Tử trốn ở một bên. Đối phương chỉ sợ tránh không kịp, lắc đầu nói:

- Không liên quan gì tới ta! Ta chỉ là được người ta nhờ chuyển cáo. Chỉ mong Công Lương đạo hữu là người thật thà.

Lâm Nhất nhướn mày, lại quan sát 'người thật thà' kia.

Đối phương nói tiếp:

- ... Bị bức bách, ta liềm tìm tới Thiên Uy môn. Thân Nhạc môn chủ rất khiêm tốn, bất hiềm ngại xưa, còn nhận ta làm đồ đệ.

Thấy không có ai nghi ngờ, Công Lương Tán ngược lại thần sắc chấn động, thành khẩn nói:

- Chúng ta đặt mình trong dị vực, thật sự là không dễ! Giống như bèo dạt mây trôi, phiêu linh tứ phương! Niệm tình đồng khí liên chi, thật sự không đành lòng để đạo hữu Cửu Châu không nơi nương tựa. Ta khẩn cầu một phen, gia sư lòng dạ rộng lượng đã đáp ứng nhận cả ba người các ngươi vào môn tường. Lại sợ ngươi có điều cố kỵ, cho nên mới bảo Xuất Vân Tử tiến hành chuyển cáo.

Một nhóm Cửu Châu một nửa chết thảm, mấy người may mắn còn sống sót thì sống trong những ngày tháng hoang mang lo sợ, mà người trước mắt này không ngờ còn trèo cao, có cả 'Gia sư' ! Lâm Nhất thản nhiên cười nói:

- Ha ha! Đúng là dụng tâm đến khổ.

Công Lương Tán thầm thở phào, lại thấy có người cười quỷ dị, không khỏi trong lòng đại loạn, không cam lòng khuyên:

- Thiên Uy môn chính là đại tiên môn nổi danh Hành Thiên, có chỗ dựa này, ngày sau Luyện Hư Hợp Thể ở trong tầm tay.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bốn phía, hàn ý trong mắt không vơi, thờ ơ nói:

- Câu nào cũng đều là lời vàng ngọc! Chỉ thương cho mấy vị đạo hữu đã chết thảm.

Nói xong, thân hình hắn bỗng nhiên từ từ hạ xuống, tư thế giống như thật sự muốn dẹp chuyện cho đặng yên thân.

Công Lương Tán nhìn chằm chằm bóng người đang tới gần, thần sắc lộ ra vẻ bức thiết, nghĩ một đằng nói một nẻo phụ họa:

- Đạo hữu Cửu Châu lâm nạn, khiến người ta không khỏi thổn thức! Ngươi hôm nay thức thời, cũng xem như giải quyết được tâm nguyện chưa thành của họ.

Hắn chưa nói hết thì bỗng nhiên ngẩn ra. Chỉ thấy đối phương đột nhiên biến mất trong không trung, thay vào đó là một long ảnh dài mười trượng trong xanh có vàng, trên người còn cuốn theo sát khí quỷ dị, mang theo uy thế khiến người ta tim đập nhanh đột nhiên lao tới.

Công Lương Tán biến sắc. Thì ra đối phương sát tâm đã quyết, lúc trước tất cả chỉ là giả vờ.

Vào khoảnh khắc Lâm Nhất động thủ, Xuất Vân Tử cách Công Lương Tán không xa cũng sợ tới mức cả người lảo đảo. Hắn giống như bị dị biến bất ngờ xảy ra khiến cho ngây người, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ không biết làm gì.

Sát khí mãnh liệt ập tới, chỉ đợi sẽ cắn nuốt tất cả. Công Lương Tán xoay người trốn chạy, lại thế đi chậm chạp, không khỏi cả kinh mặt màu đất. Dưới uy thế ngập trời, khiến người ta quên cả chống lại, càng không có sức hoàn thủ, chỉ có nước nghển cổ chờ chết. Tiểu tử đó chưa sử ra đại phủ thần thông đã cường hãn như vậy, chẳng lẽ là có tu vi Luyện Hư rồi, không thể nào...

Công Lương Tán tự biết khó thoát khỏi một kiếp, trong cơn tuyệt vọng bất chấp tất cả, hét lên:

- Sư phụ cứu mạng.

Tiếng kêu cứu này vừa vang lên, trên sơn bình mây mù vờn quanh này có hào quang hiện lên, theo đó là một tòa trận pháp phạm vi mấy chục trượng xuất hiện, thoáng chốc đã bao phủ Công Lương Tán và Xuất Vân Tử ở bên trong. Chính vào lúc này, long ảnh nhanh như tia chớp ầm ầm đánh xuống.

Bùm, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đại trận rung chuyển mấy cái rồi rắc một tiếng sụp đổ, lại đúng lúc ngăn cản được một kích tất sát đó. Mà dư uy chưa vẫn chưa hết, bức cho Công Lương Tán lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết thần sắc vui mừng, khẩn cấp hô lớn:

- Sư phụ! Mau bắt tiểu tử đó, Hạo Thiên chí bảo sẽ nằm trong tay.

Hắn chưa dứt lời, trên đất phẳng hiện ra năm nhân ảnh, không ngờ là một vị Luyện Hư hậu kỳ và bốn vị Luyện Hư trung kỳ.

Cùng lúc đó, long ảnh tiêu tán, Lâm Nhất từ trong không trung hiện ra thân hình. Một chiêu thất bại, không thấy hắn có gì bất ngờ, chỉ là sát ý trong ánh mắt càng đậm, trong thần thái ngạo nghễ còn lộ ra mấy phần điên cuồng đã lâu không thấy. Mà chỉ trong nháy mắt, năm vị cao thủ Luyện Hư đó đột nhiên bay lên không, thoáng chốc đã bao vây lấy hắn. Cách nhau trăm trượng, sát cơ chạm cái là nổ.

Công Lương Tán sống sót sau tai nạn, trên nét mặt chất phác đó lại không giấu được vẻ phấn chấn và đắc ý. Đại công cáo thành, hắn không quên quay lại đằng sau. Xuất Vân Tử Không ai để ý tới đang ngây đơ tại chỗ, giống như đã phục hồi tinh thần, nhưng không nói câu nào, chỉ gật đầu với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.