Tử Vi tiên cảnh đã mở ra được nửa tháng mà Lâm Nhất và Vũ Tiên tử vẫn chưa hiện thân. Mà cao thủ tất cả các nhà đều đang bận rộn phá cấm chế, không một ai rảnh để chú ý đến hắn.
Ở trên dải đất bằng rộng lớn phía trước Tử Vi tháp một đám người đã xâm nhập vào trong cấm chế được khoảng trăm dặm, nhưng lại bởi vì thế đi trở nên chậm chạp mà trở nên có chút hỗn loạn. Hơn bảy trăm người nhét chung một chỗ, tạo thành một vòng luẩn quẩn kéo dài mấy trăm trượng. Bên ngoài chính là hai trăm cao thủ La gia và Đức Thiên, Huệ Thiên và Thiên Tự đang dốc sức thi triển thủ đoạn để sáng lập thần thông. Giám Dần thì dẫn theo hơn năm trăm Yêu nhân núp ở phía sau thừa cơ hưởng lợi, tuy không ai phải động tay động chân gì nhưng lại rất bất an.
La gia thật sự là mở rộng cánh cửa, không chỉ cho phép Hoa gia cùng đám Yêu tu đi theo đồng hành trái lại còn nhét cả hai nhà Huệ Thiên và Thiên Tự vào bên trong. Tuy là người đồng thế mạnh nhưng lại chẳng giúp ích được gì. Phá giả cấm chế vẫn là nhờ vào các cao thủ La gia.
Hai ba ngày sau, cấm chế đã bị phá vỡ lúc trước dần dần khôi phục nguyên trạng, động thời cũng chặt đứt đường lui của hơn bảy trăm người. Nhiều người như vậy muốn duy trì sự yên ổn trong tuyệt cảnh thật sự không dễ dàng. Tất cả đều phải dốc sức để phá giả cấm chế mới có thể chống đỡ đi tiếp. Nếu như chỉ cần nghỉ ngơi một xíu, thì chỉ hai canh giờ sau, nhất định tai vạ sẽ ập đến. Mà làm việc thì không thể thiếu khí lực được, chỉ là phá cấm lại khiến cho tu vi pháp lực tiêu hao rất nhanh.
Cứ như vậy, đám tu sĩ La gia có chút ăn không tiêu, tiến trình cũng theo đó mà chậm lại. Cấm chế phía trước vẫn còn hơn ba mươi lý nữa. Muốn phá giải cấm chế trong nửa tháng còn lại chẳng khác gì người si nói mộng. Xem ra tòa bạch ngọc cự tháp kia đã định trước là chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp cận được rồi.
Vì thế, La Hận Tử không thể thiếu muốn giận chó đánh mèo một phen. Nếu như không phải bị người ta làm liên lụy thì tại sao La gia lại rơi vào trong cái tuyệt cảnh tiến thối lưỡng nan này?
La Thanh Tử thì hoàn toàn không để ý sự cằn nhằn của La Hân Tử, trái lại thì điềm nhiên ra lệnh cho La Khôn Tử trấn an mọi người. Mà ba nhà tiên vực Đức Thiên kia thì đương nhiên càng phải răm rắp nghe theo lời của La gia. Ngay cả Giám Dần ngày càng ngang ngược cũng không khỏi không ưng thuận thề thốt mang ơn. Thật là bất đắc dĩ! Một khi mất đi sự che chở của La gia thì sẽ không có một người nào có thể may mắn thoát ra khỏi cấm chế. Ý định ban đầu của bọn hắn vốn không phải vậy, chỉ là thế sự khó liệu.
Muốn phá vỡ cấm chế để tiếp cận Tử Vi tháp hay là muốn mượn cơ hội này để thu phục Yêu tu và ba nhà Tiên vực. Quả thật không một ai có thể biết rõ được ý đồ thật sự của La Thanh Tử. Dù như thế nào thì, dưới trướng La gia đã có hơn bảy trăm cao thủ tu vi Tiên Nhân, nhưng lại không phát sinh tranh chấp, đó là sự thật.
Nhưng mà có lẽ đã có người nhìn ra được ý đồ của La Thanh Tử. Cách La gia khoảng chừng trăm dặm, đám tu sĩ của Thiên Cương, Thiên Khôi và Thiên Uy Tiên vực cũng đã tụ tập lại một chỗ. Lấy Lôi Vân Tử Lôi gia cầm đầu, cộng thêm Tư Không gia và Bình gia. Bọn hắn tổng cộng có hơn hai trăm cao thủ, đang mở ra một thông đạo khác trong cấm chế, dài chừng hai ba mươi dặm. Tuy hai nhà mạnh yếu khác nhau, nhưng hàng rào lại rất rõ ràng. Giới Ngoại Tiên vực nghiễm nhiên chia làm hai phái.
Mà hai phái này có dụng ý riêng gì thì tạm thời không nhắc đến. Hai bên đều đã tiến vào trong cấm chế, khó mà nhích tới phía trước nửa bước, vị trí quẫn bách về cơ bản là giống nhau.
- Chúng đệ tử thay nhau nghỉ ngơi, chống đỡ đến ngày Tiên cảnh đóng cửa là sẽ thoát thân!
Đứng trong hàng ngũ của La gia, sau khi phân phó xong một tiếng, La Khôn Tử lập tức bước đến bên cạnh La Thanh Tử, bất đắc dĩ lắc đầu, truyền âm nói:
- Lần này tuy có chuẩn bị mà đến, nhưng vẫn không tránh được rơi vào vũng lầy.
Trong lúc nói chuyện, ông ta không ngừng đảo mắt dò xét bốn phía, nét mặt luôn treo một nụ cười hiền hòa.
Hơn mười đệ tử La gia trải thành một hàng ngang đứng chắn ở phía trước. Theo từng đạo pháp quyết bay ra, cấm chế chậm rãi bị phá giải. Còn tu sĩ các nhà khác thì đứng khắp chung quanh, để kịp thời đề phòng bất trắc.
Ở trong mảnh đất trống khoảng mấy trăm trượng, là một đoàn mấy trăm tên Yêu tu chen chúc một chỗ. Bọn chúng đã hoàn toàn mất đi cái vẻ hung hăng kiêu ngạo trước đây. Từng người một đều lộ ra sự bàng hoàng và ao ước với bản lĩnh của tu sĩ, nói thật là hoảng loạn vô cùng. Cái cấm chế vô hình kia, giống như có thiên uy tràn ngập, vạn vật bất kỳ ai cũng phải sợ hãi.
Cách vị trí của La Khôn Tử và La Thanh Tử không xa chính là ba người Khổng Phương Tử, Hoa Quyền Tử, Nguyễn Tương còn có một vị lão giả râu tóc bạc trắng. Lão kia nhìn La Khôn Tử mỉm cười thay lời chào, giống như là cả hai có quen biết nhau hơn nữa giao tình cũng không hề cạn.
Mà phía bên kia thì La Hận Tử dứt khoát xếp bằng ngồi xuống mặt đất, nhắm mắt tĩnh tọa, nét mặt thì vẫn đằng đằng sát khí. Vị bà bà này nhất định không nguyện ra tay phá cấm, chính là muốn dùng cách này để thể hiện sự không cam lòng.
La Thanh Tử liếc nhìn La Khôn Tử bên cạnh mình, sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Thoát khỏi vũng lầy thì đã sao? Có chỗ được nhất định có chỗ mất...
Trong lời nói của lão ta giống như còn muốn ám chỉ gì đó. Nói xong thì lão lại tiếp tục nhìn về phía xa.
La Khôn Tử theo hướng nhìn của La Thanh Tử nhìn lại, không nhịn được mà lắc đầu lẩm bẩm:
- Lấy tu vi của cao nhân Cửu Mục cũng khó mà có thể leo lên đỉnh cự tháp kia, gia chủ sớm đã có dự liệu...
...
- Ha ha! La gia dĩ nhiên không được...
Đứng trong đám người của ba nhà Thiên Cương, Thiên Khôi và Thiên Uy, Lôi Vân Tử vuốt râu cười to, sau đó lại nhìn sang bên cạnh tùy ý nói:
- Như thế nào? Ta suy đoán La Thanh Tử và Yêu tộc sớm có thông đồng, trước mắt xem ra chân tướng đã rõ rồi! Hắn ta mượn nhờ Đức Thiên Hoa gia âm thầm làm việc, chẳng qua là muốn che giấu tai mắt mà thôi...
Trong vòng một trăm dặm quanh đây, thế đi của tất cả mọi người rõ ràng là đều bị dừng lại. Tuy Tiên Đế truyền thừa trong Tử Vi tháp rất quan trọng, nhưng kết cục tốt nhất vẫn là không người nào chiếm được. Bởi vậy, có thể nhìn ra ý đồ của La gia xem như đã là một thu hoạch lớn rồi.
Đứng bên cạnh Lôi Vân Tử ngoại trừ Lôi Thiên và Lôi Phương Tử của Lôi gia ra thì còn có một người khác. Chính là hai nam hai nữ. Cái vị lão giả dáng người thấp bé hơi mập kia chính là Tư Không Thượng. Còn người đàn ông dùng áo bào trắng phủ thân chính là Tư Không Nghiệp. Lão giả gương mặt gầy gò, để ba chòm râu dài chính là Bình Dương Tử. Một vị cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp còn lại chính là Bình Thuyên.
- Yêu Tu quấy nhiễu Tiên vực ta đã nhiều năm, chính là một mối họa lớn! Hành động lần này của La Thanh Tử chẳng khác gì cõng rắn cắn gà nhà, thật sự là hồ đồ...
Tư Không Thượng đánh giá tình hình ở phía xa, sắc mặt có chút nặng nề.
- Ha ha! La Thanh Tử hoàn toàn không hồ đồ đâu...
Bình Dương Tử chợt cười ha ha, sau khi gật đầu khẽ chào Lôi Vân Tử thì lập tức nhìn Tư Không Thượng nói:
- Nếu không có Yêu tu tương trợ thì làm sao La gia có thể trở thành nhất gia độc đại đây? Về sau, có lẽ chúng ta sống cũng không yên ổn...