Vô Tiên

Chương 2095: Chương 2095: Thiên cơ có biến (2)




- Hừ! Ba nhà chúng ta cũng có hơn hai trăm cao thủ, sợ hắn sao? Giới Ngoại Tiên Vực, tổng cộng có bảy nhà Tiên vực, không phải chỉ có một mình La gia...

Tư Không Thượng không nhịn được mà oán hận một câu, kế đó giọng điệu đột nhiên thay đổi, có chút lo lắng nói:

- Đó chính là năm trăm Yêu Tiên chính thức đấy, tuyệt đối không thể khinh thường...

Thấy Tư Không Thượng có chỗ cố kỵ, Lôi Vân Tử không cho là đúng mà cười nói:

- Ha ha! Dù vậy thì cũng không sao! Đây chính là lý do mà ta và Lôi Phương Tử đã mời các vị đến...

Lúc trước, khi thấy đám yêu tu và La gia đứng tụ tập lại một chỗ ngay trước mắt mọi người, ông ta đã kịp thời ra lệnh cho Lôi Phương Tử đi tìm Tư Không Thượng để nói rõ dụng ý. Mà Bình Dương Tử và Lôi gia thì sớm đã có chung suy nghĩ, bên cạnh có người thúc đẩy, nên mới có xu thế ba nhà liên thủ lại như lúc này.

- Theo ta đám Yêu tu kia là đến từ Yêu vực, chắc là vì phản bội Yêu Tôn nên mới phải trốn chạy tứ phía như vậy...

Lôi Vân Tử tiếp tục giải thích:

- Ngày sau, chúng ta cũng không ngại tìm đến Yêu Vực, mượn tay người khác để gạt bỏ tai họa của Tiên vực! Cũng từ đó mà La gia không đủ gây sợ nữa rồi!

Bình Dương Tử hoàn toàn đồng ý, gật đầu phụ họa:

- Lôi huynh nói cực kỳ đúng! Tư Không huynh, ý của ngươi thế nào?

Hai người kia kẻ xướng người họa, Tư Không Thượng có chút giật mình, nhưng cũng rất thống khoái vung ống tay áo nói:

- Ba nhà chúng ta là một, không cần nhiều lời...

Lôi Vân Tử lại cười ha ha nói:

- Có cao nhân Cửu Mục ở đây, Tử Vi tháp đã không cho phép ai khác dòm ngó. Nhưng mà, từ tình hình của vị cao nhân kia có thể thấy được, xem ra lời đồn trong tháp có giấu Tiên Đế truyền thừa có lẽ không phải là sai. Mà chỉ sợ là bà ấy cũng không thể thu hoạch được gì rồi, chúng ta thôi thì...

Lúc ba người kia nói chuyện với nhau thì Lôi Thiên đứng một góc lại lẳng lặng nhìn màn trời phía trên đỉnh cự tháp đến xuất thần. “Vị Tiên tử kia từ đầu đến cuối đều không thấy đâu, người khác có lẽ không quan tâm, mà Lôi mỗ ta làm sao có thể không lo được chứ.”

“Vũ Tử à! Lâm Nhất, cái người kia xúi quẩy quấn thân, ai đi theo hắn cũng liên tục gặp phải điều xúi quẩy! Nếu không phải bị hắn làm vạ lây thì nàng có lẽ đã bình yên vô sự. Hiện tại, tung tích của nàng lạ xa ngút ngàn dặm, làm cho người ta nóng ruột nóng gan. Lôi mỗ là người có tình có nghĩa, Bình Thuyền Bình gia cũng cho vậy...”

Nhưng đúng vào lúc này, màn hào quang liên tục xoay tròn phía trên màn trời đột nhiên chấn động lắc lư. Sắc mặt của Lôi Thiên lập tức cừng đờ, bỗng nhiên phát hiện ra dị biến, y vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

- Cha! Hai vị tiền bối, thiên cơ có biến...

...

Ở trên bậc thềm đá thứ chín trăm của Bạch ngọc cứ tháp, Hoàng bà bà một mình ngồi bệt ở đó. Mái tóc hoa râm của bà rối mù, còn hồng hộc thở ra từng hơi, dĩ nhiên là mệt mỏi đến cực điểm.

- Chẳng lẽ chuyến này đi không có kết quả gì?

Hoàng bà bà rất không phục mà tự lẩm bẩm một câu. Bà dùng tay chống đỡ, muốn cưỡng ép đứng dậy, chỉ là người còn chưa kịp nâng lên thì đã bị một áp lực vô thượng đè bẹp xuống. Hoàng bà bà cảm thấy xương cốt trên thân mình “rặc rặc” mấy tiếng, một trận đau đớn lan tỏa làm người ta khó có thể chịu đựng được. Bà bà cũng không nhịn được, thê thảm hừ một tiếng. Sau đó “bịch” một cái, co quắp nằm yên một chỗ.

- Ta nhổ vào! Tu vi động thiên hậu kỳ rất rất giỏi! Nếu như không có thiên địa cấm chế khác, thì dựa vào tu vi của lão thân ít nhất cũng đi thêm được năm mươi tầng nữa...

Hoàng bà bà há miệng thở gấp, vẫn không quên chửi rủa một câu. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, trong nét mặt không cam lòng của bà chợt hiện ra một tia tuyệt vọng.

Chín mươi chín bậc thêm đá cuối cùng, đã gần ngay trước mắt. Theo sự dò xét của thần thức, thì bà cũng đã bắt được vài manh mối về cái dáng người trên thạch tháp. Ngay cả màn hào quang xoay tròn trên bầu trời kia, giống như chỉ gần đưa tay lên là chạm đến. Nhưng hết thảy lại giống như lôi trì, khó có thể bước qua nửa bước, cũng là rất xa khó có thể chạm vào.

Vì một ngày này, Hoàng bà bà đã bắt tay vào chuẩn bị từ mấy nghìn năm trước. Bất kể là tìm được thứ gì từ trong Tử Vi tháp thì đó cũng đều xem như là kết quả tốt đẹp dành cho bà. Về phần Vũ Tử và Lâm Nhất, bà bà sao có thể quản được nhiều như vậy!

Nhưng mà, cứ tăng lên một bậc thang thì uy năng của cấm chế cũng tăng vọt lên vạn lần. Hiện tại thất bại trong gang tấc, chẳng biết phải làm sao...

Hoàng bà bà quay đầu nhìn lại, ở bậc thang đá thứ bảy trăm, mười hai Hoa Nô cũng đang nằm la liệt ở đó. Tất cả đều giống như người chết, súc cùng lực kiệt, chật vật không chịu nổi.

Thấy thế, Hoàng bà bà không nhịn được mà âm thầm thở dài một tiếng. Mặc dù bà trời sinh tính tình vốn hiếu thắng, nhưng trong lòng lại biết rõ. Nếu như không mượn nhờ sức lực của mười hai Hoa Nô kia thì chỉ sợ bản thân mà cũng không thể đến được nơi này.

Hoàng bà bà lại đưa mắt nhìn về phía xa, trên nét mặt hiện lên một vẻ khinh thường. Từ phía trên cao này nhìn xuống, gần một nghìn tu sĩ kia đang chia làm hai bầy giẫm chân tại chỗ. “Còn muốn xuyên qua Tử Vi cấm chế? Thật sự là không biết tự lượng sức mình...”

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có người từ trên trời rơi xuống, tay chân còn liên tục vung vẩy, gào khóc “oa oa”.

Hoàng bà bà giật nảy, vội vàng giương mắt lên nhìn. Rơi vào tầm mắt của bà là hai dáng người từ trong màn hào quang kia rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.