- Vì sao ta phải đối phó với La gia? Đây cũng là dụng ý để nàng tặng ta Thiên La Cấm sao...
Trong nụ cười của Mộ Vân vẫn mang theo chút mờ ám, không tỏ thái độ nói:
- Có thể để cho ta nghỉ tạm nửa ngày không? Cho dù có mất mạng, ta cũng sẽ giúp ngươi chạy ra khỏi kết giới... Nếu không, lại thành ta hại ngươi!
Nàng lập tức nhắm hai mắt lại, tự chú ý tới thổ nạp điều tức. Trong lúc ngồi im lộ ra phong độ tao nhã xuất trần, kiều mị đoan trang!
Lâm Nhất nhìn nữ tử càng lúc càng khiến người ta khó hiểu này mà âm thầm lắc đầu. Một nữ tử xinh đẹp như tiên lại sống chết yêu một thằng nhóc không ai biết đến, tuyệt đối làm cho người ta khó có thể tin tưởng được. Lâm mỗ vẫn tự hiểu lấy mình! Nàng một không cầu tài, hai không sợ mạng, ngược lại cố chấp giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, nhưng mỗi lời nói mỗi hành động ngầm có ý tác động, thực sự muốn mưu đồ cái gì...
Hai canh giờ sau, phía sau không thấy có người đuổi theo, Lâm Nhất vẫn đứng thẳng như một cái đinh. Ở một chỗ chỉ nhỏ như trâu nằm, hai nam nữ ngồi đầu gối chạm nhau, hơi thở như hòa lẫn thực sự khiến người ta không chịu nổi. Hắn dứt khoát mượn cơ hội suy nghĩ về Thiên La Cấm trong tay.
Cấm pháp ngũ hành của Mặc môn ở Cửu Châu chia ra làm năm loại cấm pháp Thiên Sát, Địa Khốn, Phong Vân, Sinh Tử cùng Âm Dương, mỗi loại đều có khả năng sống, giết, vây khốn, giam cấm. Lâm Nhất am hiểu hai loại trong đó, kiến thức với ba loại còn lại thì nửa vời. Hắn có thần thông Huyễn Đồng, tu luyện thành có thể phá cấm chế 'Giải Long Quyết', lại thêm đối thủ gặp phải không giống ngày xưa, lại quá bận rộn nâng cao tu vi hoặc là bôn ba xung quanh, tạm thời để việc tu luyện cấm pháp qua một bên. Bây giờ thấy được Thiên La Cấm, mới biết cấm pháp có cao thấp khác biệt!
“Thiên La Cấm” có câu: Âm dương ngũ hành hóa hỗn độn, một thức thần thông giam cấm trời đất. Cấm pháp đã không phải đơn giản là trận sinh, sát, khốn, cấm nữa mà có thể là thần thông lớn thiên la địa võng. Có câu nói vật đổi sao dời, mây mưa thất thường, tất cả chỉ là một cái giơ tay, vung tay áo. Ở trong Ngọc Sơn Vân Nhai, La Khôn Tử thi triển thuật 'Vẫn Băng' lại diễn sinh ra từ tiên pháp thần thông viễn cổ trong Thiên La Cấm, có thể thấy được một chút uy lực của nó!
Giống như khẩu quyết của Thiên La Cấm đã nói một thức thần thông giam cấm trời đất. Liên quan cấm pháp ngũ hành chẳng qua chỉ là nhập môn căn cơ của nó, hàng nghìn hàng vạn phù trận cuối cùng hóa thành một thức tiên pháp viễn cổ 'thiên la địa võng', có khả năng vây khốn thiên giam cấm địa! Tuy nhiên, phương pháp này cần lực lượng của Thái Thủy mới thi triển ra được...
Trong một canh giờ ngắn ngủi, Lâm Nhất đã có nhận thức ban đầu về Thiên La Cấm. Lại không nói gì khác, một thức thiên la địa võng đã làm cho lòng người không khỏi dao động! Mà một Lôi Thiên của Lôi gia từng âm thầm nghiên cứu tu luyện nhiều năm không có kết quả. Nếu mình muốn tìm hiểu sâu về nó, sợ rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức! Trước đây mình vẫn đánh ra nó quá thấp. Ngược lại nữ tử kia nói không sai...
Lâm Nhất nắm chặt ngọc giản, không khỏi cúi đầu nhìn về phía trước người.
Mộ Vân đang ngồi im chợt mở mắt ra, mặc dù vẻ mặt vẫn tái nhợt, vẻ mệt mỏi đã giảm bớt hơn rất nhiều. Ánh mắt nàng dao động, dịu dàng nói:
- Thương thế ta chưa lành, thể lực không tốt nên khó có thể gia tăng pháp quyết, nhưng không ngăn cản ta thử ra tay phá cấm cho ngươi xem?
Vẻ mặt Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, trong lòng mơ hồ không được tự nhiên. Mỗi khi hắn có chút suy nghĩ lại bị nữ tử này một lời nói toạc ra. Trước đó nàng tặng công pháp, sau lại tự tay biểu thị, điều này có gì khác với đích thân dạy dỗ đâu? Nhưng chỉ nhần nhìn lén qua cửa, ngày khác tu luyện Thiên La Cấm chắc chắn sẽ làm ít công to. sư đồ tương truyền chẳng qua cũng chỉ có như vậy...
Mộ Vân lại hờ hững nói:
- Người cũng cho ngươi, còn có gì e ngại nữa?
Thấy Lâm Nhất lập tức đen mặt, nàng thản nhiên cười, mang theo tịch mịch khẽ nói:
- Sống sót, đừng nói vứt bỏ; chết đừng quên nghi ngờ! Ngươi không quên người khác, ngươi cũng sẽ quên không được ta...
Nàng đứng dậy, nhắc nhở kèm theo chút giận dữ:
- Làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết! Đang lúc tìm chác thoát khỏi bị vây khốn, sao có thể không quyết đoán được...
Phiền muộn không còn, Lâm Nhất chỉ đành phải nhìn nữ tử kia thi triển. Chỉ thấy ống tay áo của nàng nhẹ nhàng vung lên, hai tay chậm rãi bấm ra thủ quyết, phân trần:
- Thiên La có các loại ứng dụng cấm pháp, mỗi loại có hơn một nghìn pháp quyết, nhìn như phức tạp nhưng trăm mỗi vẫn quanh một điểm, tuân thủ nghiêm ngặt thuật diễn sinh truyền thừa kết hợp, có thể tự thi triển ra uy lực của sinh sát khốn cấm... Hôm nay chỉ là giải trận phá cấm thôi, đi theo ta...
Tu sĩ có thần thức mạnh mẽ, đều có khả năng đã gặp qua thì không quên được. Trong lúc khẩn cấp phải tùy theo tình huống, Lâm Nhất chỉ đành phải dụng tâm quan sát, học theo, cộng thêm hắn đã am hiểu cấm pháp ngũ hành nên chỉ một canh giờ đã miễn cưỡng sử dụng ra một bộ giải tự quyết.
Mộ Vân thấy Lâm Nhất chuyên chú thì xúc động nói:
- Nếu không phải chúng ta hữu duyên, sao có thể liên kết tâm linh như vậy...
Thấy tay đối phương chợt dừng lại, nàng cười dịu dàng lui sang một bên, lại đọc lên một đoạn khẩu quyết, ra hiệu nói:
- Sư huynh! Lại thử một lần đi...
Lâm Nhất không định nhiều lời, vượt qua Mộ Vân đi về phía trước hai bước đối mặt với cấm pháp. Hắn dùng thần thức ghi nhớ mấy trăm pháp quyết, lập tức gia tăng pháp lực và nhanh chóng lấy ra. Trong bóng tối lập tức hiện lên một đường ánh sáng đột nhiên rời đi, ngay sau đó có vài tiếng “rắc rắc” vỡ vụn vang lên, cấm pháp phía trước đã nứt ra một khe hở.
Thấy thế, Mộ Vân khẽ than thở rồi hớn hở nói:
- Sư huynh! Phương pháp này được không...
Trên tay của Lâm Nhất càng lúc càng nhanh, pháp quyết càng lúc càng thành thạo, từng đường ánh sáng nối nhau bay ra, vết nứt trên kết giới cấm chế cũng theo đó càng lúc càng sâu. Hắn theo vết nứt đi về phía trước, thực hiện tương tự. Mộ Vân chậm rãi đi theo, trên mặt đã không còn ý cười mà có vẻ buồn bã thảm thương.
Sau một nén hương qua đi, Lâm Nhất ngừng lại. Trong Huyễn Đồng, kết giới cấm chế không ngờ đã đến điểm cuối, vừa chạm vào sẽ lập tức phá được. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, vẻ mặt nhẹ nhõm quay đầu liếc nhìn, nhắc nhở đối phương đã tới lúc thoát thân.
Mộ Vân gật đầu hiểu ý, đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều, toàn thân có long ảnh chớp động, vung nắm đấm thép lên chợt đánh về phía trước.
Ầm...
Một tiếng vang lên, cấm chế lập tức nứt ra một lỗ thủng chừng mấy thước, có mây mù cuồn cuộn, còn có ánh sáng chợt chiếu vào, bóng tối xung quanh lập tức bị tiêu diệt.
- Đi thôi!
Lâm Nhất nói một tiếng liền cách không nắm lấy Mộ Vân, cơ thể thoáng động lao ra khỏi lỗ thủng này lao ra ngoài. Nhưng ý nghĩ chợt loé lên, mây mù xung quanh đột nhiên tản đi. Trong lòng hắn thầm giật mình, vội vàng bay lên trời, không ngờ tốc độ chợt giảm xuống. Có người cười lạnh nói:
- Hai tiểu tặc! Lão thân chờ đã lâu rồi...