Vô Tiên

Chương 1912: Chương 1912: Thiên la địa võng (1)




Sâu bên trong lòng đất vạn trượng, cấm pháp nhiều tới mức mưa gió không lọt, giống như tường đồng vách sắt ngăn cản đường đi của hai người.

Lâm Nhất nhíu mày, quay người lại.

Dọc đường đi hắn đã tận dụng triệt để, ở đây quanh co giống như rắn bò, không dễ dàng gì đi tới nơi này, vậy đường sống ở đâu?

Xung quanh đều không có cách, chỉ có tự mình tìm cách, cũng không thể quay lại đường cũ! Tốt nhất thời nhưng nguy hiểm lâu dài...

Lâm Nhất vung tay áo vẫy một cái, chín bàn tay mờ ảo lần lượt quấn lấy Tiên Tinh ở gần, sau đó từng cái biến mất. Có người khó thở, ho khẽ một tiếng, nói:

- Tiên Tinh của La gia đã ít nhất mất ba phần. Có tài sản trăm vạn này đủ để lập ra sơn môn khác, hoặc là tu tới cảnh giới Động Thiên...

Trong góc của Càn Khôn giới, một đống lớn tinh thạch sáng đến chói mắt, nhìn lại làm cho lòng người đầu kiên định! Lâm Nhất khóe miệng hơi giơ lên, lại vẻ mặt thoáng động, ngược lại trầm giọng nói:

- Tiên Tinh nhiều hơn nữa, mất mạng cũng chẳng dùng được! Lúc này đã cùng đường rồi, không ngại thì nghỉ tạm một lát, nàng có thể...

Hắn thả tay phải ra, cố ép xuống sự xấu hổ. Người trong lòng vẫn quấn chặt, cơ thể mềm mại như không xương tỏa ra mùi thơm vô cùng kiều diễm lại quyến rũ!

Mộ Vân ngửa đầu liếc nhìn, sau đó chậm rãi trượt xuống, khẽ thở gấp, xấu hổ cùng oán trách:

- Mặc dù trong người có vết thương nhưng đi lại thì dĩ nhiên không ngại! Không nhưng không được chăm sóc thật khiến cho lòng người rét lạnh...

Nàng măng theo vẻ mặt ủy khuất rồi uể oải đi về phía trước một bước, dáng người mảnh mai như cành liễu lại thướt tha động lòng người nói:

- Đợi ta nghỉ ngơi một lát, không chừng có thể phá bỏ cấm chế cũng nên! Chuyện đã như vậy, ngươi cần gì phải sốt ruột...

Trong bóng tối, thật ra nơi bọn họ có thể đặt chân chỉ khoảng ba tới năm thước. Hai người ngồi xuống nghỉ tạm mặc dù chật chội, lại tốt hơn vẻ quẫn bách trước đó. Lâm Nhất vẫn đứng tại chỗ, lặng lẽ quan sát bóng người trước mặt, sau một lát mới lên tiếng hỏi:

- Cảnh giới Phạm Thiên cao như núi khiến cho người ta ngưỡng mộ. Ngược lại ta mới nghe về cảnh giới Động Thiên lần đầu! Vừa rồi cao nhân nàng chỉ chích có thể là gia chủ La gia...

Mộ Vân hơi nghiêng người, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Thân là tu sĩ, dùng gì để phân chia cảnh giới không rõ?

Nghe thì hiểu được nhưng chưa bao giờ nghe người ta nhắc qua. Vẻ mặt Lâm Nhất không đổi.

Mộ Vân cười có chút mệt mỏi, phân trần:

- Trong sách cổ, cảnh giới tự có phân chia: Thái Huyền Tiên Nhân, Thái Bình thiên tiên, Thái Thanh Kim Tiên cùng Chính Nhất Tiên Quân, là bốn cảnh giới Phạm Thiên. Gia chủ La gia là tu vi Kim Tiên, trưởng lão La Hận Tử cùng Lôi Thiên và Vũ tiên tử chỉ mới là cảnh giới Tiên Nhân. Sau đó còn có ba cảnh giới Động Thiên Động Chân, Động Huyền cùng Động Thần, lần lượt được gọi là Tiên Tôn cùng tiên đế...

Lâm Nhất tập trung tinh thần không nói. Hắn thật sự không biết về cách nói có liên quan đến Tiên Tôn cùng tiên đế. Gia chủ La gia không ngờ là tu vi Kim Tiên, mạnh mẽ tới mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được...

Mộ Vân nói tiếp:

- Có tu vi tiên nhân, ba, tới năm vạn năm thọ nguyên cũng không thành vấn đề. cảnh giới Động Thiên lại có mấy chục vạn năm, thậm chí còn có thọ nguyên dài hơn, nói đến trường sinh bất tử không giống với bên ngoài nói!

Lâm Nhất do dự rồi hỏi:

- Còn không biết, ngoài giới đã có vị cao nhân nào đã đạt tới tu vi cảnh giới Động Thiên chưa...

Ánh mắt Mộ Vân lóe lên, hỏi ngược lại:

- Ngươi cho rằng ngoài giới còn có Tiên Tôn, Tiên Đế tồn tại à...

Nói như vậy, ngoài giới không có Tiên Tôn cùng Tiên Đế sao? Lâm Nhất nhướng mày, nói:

- Nếu như vậy, sao nàng cho rằng ta có thể tu tới cảnh giới Động Thiên...

Mộ Vân nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, ung dung nói:

- Người trong lòng các thiếu nữ, chẳng lẽ không phải chính là vương giả chí tôn sao...

Lâm Nhất thầm thở ra một hơi, ngược lại lưu ý hỏi:

- Trên Động Thiên còn có phân chia cảnh giới gì không?

Mộ Vân ý vị thâm trường nói:

- Trời đất vô cùng tận cũng, cảnh giới cũng thế!

Vốn tưởng rằng nữ tử này không biết hoặc tránh không trả lời, nhưng không ngờ còn có cách nói này nữa, lại có chút ít ngụ ý, Lâm Nhất khẽ giật giật chân mày, bất đắc dĩ chuyển sang nơi khác cẩn thận quan sát. Xung quanh có rất nhiều cấm chế, lại nghiêm khắc hùng vĩ. Nơi này có thể đã là điểm cuối của động phủ kết giới. Thi triển Giải Long Quyết, không biết có thể mở ra một con đường để lao ra hay không. Mà dùng hết sức ứng phó, tất cả khó có thể dự đoán được!

Lâm Nhất nhìn về phía ngọc giản trong tay, chính là Thiên La Cấm do nữ tử kia tặng cho hắn. Chỉ cần là bí pháp La gia, ai đến hắn cũng không cự tuyệt. Trong đó có rất nhiều trang bao hàm rất nhiều cách lập pháp trận cùng cách phá giải. Điều khiến cho hắn bất ngờ là có vài phần tương tự với cấm pháp ngũ hành hắn từng tu luyện qua, lại muốn đơn giản hơn rất nhiều. Hắn nhớ Mặc Cáp Tề từng nói qua, cấm pháp của Mặc môn đến từ Tiên Vực...

Mộ Vân vẫn còn ngồi trong bóng tối, lại hiểu rõ lòng của ai đó như lòng bàn tay. Nàng khẽ nói:

- Không tới nghìn năm khổ công, khó có thể hiểu được huyền cơ của Thiên La Cấm. Ngươi vẫn nên giữ lại nó để đối phó với La gia đi...

Mấy trăm năm qua, hắn vẫn luôn tìm hiểu về cấm pháp ngũ hành cùng thuật hồn cấm, xem như có chút thành tựu. Lại tu luyện thêm Thiên La Cấm, chắc hẳn cũng quen thuộc. Mộ Vân xem mình là đệ tử mới vào La gia mới nói lời nói này. Lâm Nhất vẫn âm thầm sinh nghi, ngẩng đầu lên hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.