Mùi lan phả tới, mái tóc đen như bông, trong ngực còn có dáng vẻ uyển chuyển gợi cảm, khiến người ta không ngừng nghĩ xa xôi! Lâm Nhất thu lại tâm thần, thầm hừ một tiếng nhưng không nói gì.
Mộ Vân nói tiếp:
- Động phủ kết giới, không phải không có sơ hở. Nó ngoài mạnh trong yếu, không khó tìm vết nứt để thoát thân...
Trên tay nàng xuất hiện thêm một khối ngọc bội, đặt ở trước ngực của Lâm Nhất và vẫy tay. Trong tay nàng vô tình hay cố ý nhẹ nhàng lướt qua da thịt rắn chắc của hắn, dường như rất hưởng thụ giờ phút này, căn bản không thấy có gì hoang mang, tiếp theo phân trần nói:
- Bóp nát nó là có thể tìm được chỗ yếu trong động phủ kết giới. Nếu vào đường cùng cũng có cách thoát thân...
Lâm Nhất không cần nghĩ ngợi lập tức nắm ngọc bội dùng sức bóp, rắc một tiếng, có ánh sáng chợt lóe lên, hai người theo đó biến mất ở giữa không trung.
Tuy nhiên chỉ trong giây lát, chỗ cũ đã xuất hiện bóng dáng của La Hận Tử. Nàng nhào vào khoảng không thì thoáng kinh ngạc, lập tức đã có phát giác.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất dẫn theo Mộ Vân phá không lao ra. Đây là một chỗ sơn cốc rất sâu, cách dưới chân núi vài dặm có một cửa động rất lớn không biết đi thông tới chỗ nào. Ngoài ra, xung quanh có thể thấy được bóng dáng của tu sĩ, còn có người kinh ngạc kêu lên:
- Đây là cấm địa tiên khoáng, người nào dám xông vào thì giết chết không cần luận tội...
Cấm địa tiên khoáng? Trên tay Lâm Nhất căng thẳng, người trong lòng lại khẽ kêu một tiếng, nói:
- Ngươi nhẹ một chút, người ta không chịu nổi... Tiên mạch cùng địa mạch thông nhau nên thường bị người ta quên, chẳng lẽ không phải là cơ hội tìm được đường sống trong cõi chết à...
Hắn không đợi đối phương nói hết lời, một ánh sáng màu vàng lập tức bao phủ hai người, cả hai chìm vào trong lòng đất, tuy nhiên chỉ tới sâu năm trượng đã bị cấm chế ngăn cản, tốc độ đi xuống bị giảm đi.
Mộ Vân nhìn như đã yếu ớt không chịu nổi gió, lại ứng biến đúng lúc, nói:
- Bỏ chạy theo cửa động, mới có khả năng xoay chuyển...
Mười mấy bóng người đã khí thế nhào tới, Lâm Nhất không dám do dự, từ trong lòng đất nhảy lên, trong chớp mắt đã chui vào trong sơn động rất lớn ngoài vài dặm bên. Hắn lại gặp đầy đất, còn chưa kịp nhìn thấy rõ tình hình xung quanh, đã có rất đông người nhào tới. Hắn không cần suy nghĩ dẫn theo Mộ Vân sốt ruột chui vào trong lòng đất, lập tức đi sâu mấy trăm trượng, chỉ cảm thấy nguyên khí nồng đậm giống như nước vọt tới, lực cấm chế xung quanh lại ngăn cản lối đi. Cùng lúc đó, hơn mười bóng người đuổi theo sau...
Trong lúc nguy cấp, Mộ Vân đúng là vươn cánh tay mềm mại, khẽ kéo cổ của Lâm Nhất. Đối phương không kịp chống cự, nàng mang theo vài phần lười biếng không chỗ nương tựa, khẽ nói:
- Quanh năm suốt tháng đào tinh thạch gây ra, tùy ý có thể thấy được khoảng cách cấm chế, hãy kiên nhẫn tìm kiếm xuống, không khó tìm ra một con đường sống...
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện ra Huyễn Đồng, thấy hướng thế thông suốt. Hắn vội vàng quẹo trái rẽ phải, dần dần thoát khỏi những đệ tử La gia tới gần.
Mộ Vân áp sát vào trong lồng ngực rắn chắc, lặng lẽ nhìn gò má như đao khắc, cùng với hai tia sáng màu đỏ xuyên qua bóng tối trong lòng đất. Tim của nàng dâng lên từng chấn động nhưng lập tức lại bị một tiếng thở dài át đi...
Tuy nhiên giây lát, La Hận Tử đã đến nơi Lâm Nhất cùng Mộ Vân mới rời đi. Thần thức có thể thấy được hai người kia dần dần đi xa, giơ tay chạm vào cấm chế ngăn cản nhất thời khó có thể đuổi theo, đôi mắt nàng lóe lên sự tàn khốc, khinh thường hừ một tiếng, cuối cùng lại xoay người đi ra. Rất nhiều đệ tử không dám dừng lại, vẫn thong thả đi về phía trước, cũng đã tốn công vô ích...
Sâu vạn trượng bên trong lòng đất, Lâm Nhất thoáng chậm lại. Hắn quay đầu nhìn xuống, bên trong nghìn trượng đã không thấy bóng dáng ai, trong bóng tối có một chút tinh quang lóa mắt, khiến người ta không nhịn được mà kích động. Khóe miệng nhếch lên lộ vẻ lạnh lùng, tay áo trái vung lên. Một long ảnh nho nhỏ màu xanh bỗng nhiên lao ra, theo Hàng Yêu Quyết biến hóa thành chín ảo ảnh bàn tay linh hoạt, điên cuồng lao nhanh ra xung quanh. Thoáng cái, Tiên Tinh đã bị cuốn đi sạch sẽ.
Mộ Vân nhìn hành vi đầy tính trộm cắp này thì trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng. Người này nhìn như hiền hoà nội liễm, nhưng không mất đi sự đa trí, cũng ngầm có chút tà mị điên cuồng quyến cùng uy thế ngang ngược kiêu ngạo bá đạo, căn bản không giống một tu sĩ Luyện Hư tầm thường, ngược lại có vài phần phong độ sâu không khó lường của bậc tôn giả! Trong nhân tính tự có chỗ yếu, lại giống như khoảng cách cấm chế này, không sợ đao kiếm sắc bén, có thể dễ dàng bị sự dịu dàng như nước xuyên qua...
Tình cảnh nguy hiểm được hóa giải, Lâm Nhất không ngừng đi về phía trước, đột nhiên thét lên hỏi:
- Sao nàng lấy được tranh cuộn, vì sao phải phá huỷ Thính Vũ Tiểu Trúc?
- Ta vốn con cháu của La gia, am hiểu Thiên La Cấm là lẽ thường. Tất cả đệ tử trông coi đều ở ngoài ngàn dặm, vì ta sơ ý nên lỡ tay, có chút vạ lây cũng là bất đắc dĩ à...
Mộ Vân dường như sớm có dự đoán, thuận miệng nói ra ngọn nguồn trước sau, cũng lấy ra một miếng ngọc giản tới dán ở trước ngực của Lâm Nhất nhẹ nhàng vuốt ve, lại nói:
- Thiên La Cấm của La gia được truyền từ viễn cổ, có uy danh vang dội ngoài giới! Tặng ngươi...
Còn là lí do không hề có sơ hở. Cấm pháp La gia vẫn khiến cho trong lòng của Lâm Nhất thoáng dao động. Trước đây ở trong Thính Vũ Tiểu Trúc hắn không dám làm càn, cũng vì cái này. Tuy chỗ đó không phải trận sát phạt lại có quy củ nghiêm ngặt, không kém gì cấm chế tiên gia hắn thấy được ở Phạm Thiên cốc năm đó. Hắn nghi ngờ nói:
- Nếu là bí truyền của La gia, tại sao lại đưa ta?
Mộ Vân dính sát vào trên người Lâm Nhất, mang theo lưu luyến cùng nhu tình nói:
- Thân ta cho ngươi, mạng cho ngươi, còn có gì không cho được nữa...
Lâm Nhất lập tức đỏ mặt, muốn mỉa mai đáp lại nhưng cố gắng kìm chế. Tuy đối phương nói vậy nhưng nguyên âm không mất, rõ ràng không phải người lạm tình. Hắn hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Sao ngươi có thể hiểu rõ động phủ kết giới như lòng bàn tay? Vừa có đường lui, nhưng ở trước sống chết lại vứt bỏ không cần... ?
Đệ tử ngoại môn khó có thể tới gần tiên khoáng, muốn qua lại trong đó thì tuyệt đối khó khăn. Nữ tử này vào lúc sống chết còn nhẫn nhịn, càng không thể tưởng tượng nổi!
Mộ Vân mỉm cười, nói:
- Ngươi quên huynh đệ La gia sao...
Nàng không định giải thích, ngược lại yếu ớt thở dài, nói:
- Ngươi vẫn là không tin ta! Chẳng lẽ phải chết thay ngươi, ngươi mới có thể nhớ kỹ ta, nghĩ về ta mãi không quên giống như Kỳ nhi kia sao...