Vô Tiên

Chương 1910: Chương 1910: Một nụ cười vui vẻ (1)




Sau khi Lâm Nhất ra khỏi động phủ, thấy tình hình thực sự thì rất bất ngờ.

Mộ Vân xinh đẹp, dịu dàng, nhã nhặn lịch sự, lại có nhân duyên không tệ, tại sao bị dồn vào tình cảnh đệ tử La gia bao vây tấn công? Mà Tiếu Quyền Tử là loại người luôn nhìn trước ngó sau, lúc này lại gây khó dễ cho một nữ tử. Chẳng lẽ không phải không có nguyên nhân? Nếu dẫn trưởng lão La Hận Tử cùng Lôi Thiên tới đây, xem ra động tĩnh huyên náo cũng không nhỏ!

Lâm Nhất đang nghi ngờ, Mộ Vân đột nhiên xông ra khỏi vòng vây và lao thẳng đến chỗ ngọn núi của hắn. Tuy nàng chỉ có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, nhưng độn pháp lại không tầm thường...

Tiếu Quyền Tử định đuổi theo lại thấy ở giữa ngọn núi có người đang đứng lặng lẽ, trong lòng không khỏi thầm giật mình. Tuy nói làm người canh giữ thoải mái nhưng khi xảy ra tai họa thì không ai dám khoanh tay đứng nhìn, nhưng không cố gắng hết sức lại là chuyện khác! Hắn đứng lại đầy chính khí vung tay hô lớn:

- Thính Vũ Tiểu Trúc bị hủy, tranh cuộn bị trộm, đừng để cho kẻ cắp đi mất...

Bốn đệ tử do hắn dẫn đầu không biết thật hay giả, từng người đều phát động pháp bảo theo sát không dừng.

Khoảng cách hơn mười dặm chỉ một lát đã tới. Mộ Vân cùng mấy đệ tử đuổi theo, chớp mắt đã đến chỗ Lâm Nhất cách mấy trăm trượng. Hắn vẫn chắp hai tay sau lưng đứng ở trước cửa động phủ của mình, hai chân mày nhíu chặt, vẻ mặt sợ hãi. Hắn không có thời gian rảnh rỗi để xúc đông nữa, trong lòng đã dần dần tỉnh táo. Hắn đột nhiên phát giác, mình dường như rơi vào một cái lưới đã được đan sẵn từ lâu. Trước đây không phải là không có dấu hiệu, chỉ vì lúc đó đã bỏ quên...

Một bên sơn cốc, sau khi La Hận Tử xuất hiện vẫn chưa ra tay. Một tiểu bối Luyện Hư sơ kỳ không thể gây ra được sóng gió gì. Ai ngờ được nữ tử kia tự nhiên có thể chạy trốn giỏi như vậy, nàng không khỏi tức giận, nhìn về phía Lâm Nhất lạnh giọng phân phó:

- Vẫn không ngăn cản kẻ phản nghịch...

Lôi Thiên teo La Hận Tử đi tới chỗ này, sau khi kinh ngạc qua đi, vẻ mặt không rõ. Hắn không rời khỏi La gia vì muốn biết hướng đi của Vũ tiên tử. Hoặc nói là muốn biết vị trí của Cửu Mục Tiên Vực. Nhưng khi không thể được như mong muốn thì Thính Vũ Tiểu Trúc sinh biến, người đánh cắp bức tranh cuộn cũng không phải là tiểu tử kia...

Lâm Nhất không để ý tới lời La Hận Tử nói, trơ mắt nhìn Mộ Vân đến gần. Tuy cách xa không đến ba mươi trượng, trong lúc đối phương hoảng hốt đột nhiên giơ tay ném ra một vật, sốt ruột nói:

- Bức tranh cuộn ngươi cần...

Thấy thế, La Hận Tử ở phía xa tức giận nói:

- Thì ra là thế! Ra là chuyện tốt của một đôi cẩu nam nữ...

Cùng lúc đó, một bóng đen giống như chiếc gậy mang dẫn theo tiếng gió thổi lao thẳng về phía Lâm Nhất. Hắn vung tay áo phát ra một pháp lực, bất chợt lại chắp hai tay ra sau lưng. Bức tranh cuộn này tới không nhanh, chậm rãi rơi vào trước cửa động phủ. Hắn liếc qua nhưng vẫn đứng không nhúc nhích.

Vẻ mặt Mộ Vân kinh ngạc, không hiểu nói:

- Ngươi...

Ngay lập tức, bốn uy thế tấn công với màu sắc ánh sáng khác nhau bất ngờ lao tới. Nàng không dám do dự, ném ra ánh mắt oán, quay ngược trở lại với ý định vượt qua ngọn núi trốn về phía xa, nhưng đã muộn rồi.

- Ầm...

Trong một tiếng động khẽ vang lên, bốn món pháp bảo đồng thời đánh trúng Mộ Vân. Chỉ thấy ánh sáng nổ tung, linh khí hộ thể vỡ vụn. Từng mảnh ngọc văng ra khắp nơi, nàng khẽ rên một tiếng, miệng phun ra máu nóng, từ trên ngọn núi ngã xuống đất.

Lâm Nhất nhướng mày, cơ thể thoáng động lại ngừng lại, mặc cho một bóng dáng màu xanh rơi xuống trước mặt.

Bốn đệ tử liên thủ bao vây nhưng không tới gần, từng người lùi lại phía sau, vây quanh Mộ Vân, để trưởng bối trong môn đến đây xử lý. Tiếu Quyền Tử lại trốn ở phía sau đầu không dám ngẩng lên. Hắn đã cảm giác được vẻ mặt người nào đó không tốt.

Mộ Vân rơi xuống cách trước mặt Lâm Nhất hơn mười trượng, không hề giãy giụa, lại giống như lá thu rơi xuống, hiện ra chút sắc đỏ! Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu, trong hai mắt mang theo vẻ quyến luyến cùng si mê...

Vẻ mặt Lâm Nhất thâm trầm, trên gương mặt thoáng hiện sát khí.

Ngay vào lúc này, một bàn tay với mây mù lượn quanh từ trong không trung thò ra.

Mộ Vân khó có thể tránh né, tiếp tục rơi xuống. nàng nhìn về phía Lâm Nhất, gương mặt lại thoáng lộ ra một ý cười, không biết là tuyệt vọng, hay vui mừng...

Tình cảnh này, làm cho Lâm Nhất nhịn không được mà phát ra một tiếng thở dài! Biết rõ không thể làm nhưng vẫn tránh không khỏi cửa ải này. Hôm nay nếu thấy chết mà không cứu được, sau này Đạo cảnh bị náy phá hủy. Nếu mạo hiểm ra tay, không chỉ bản thân rơi vào đường cùng khó có thể giải thích, còn có thể mang tiếng là phản bội La gia, trở thành kẻ địch của La gia. Bất kể thế nào, tất cả sẽ rơi vào cạm bẫy...

Lâm Nhất nghiến răng và vung tay áo lên, cuốn lấy bức tranh cuộn trên mặt đất, lập tức có long giáp hộ thể, không hề chậm trễ lao xuống ngọn núi. Hắn dùng một tay nhặt Mộ Vân lên, có lồng giam vô hình mạnh mẽ kéo tới. Hắn lắc người, chỉ nghe két một tiếng phá thủng pháp lực cấm chế, ngược lại phá không biến mất.

Một chiêu bất ngờ thất bại, La Hận Tử ở phía xa không giận trái lại cười lạnh nói:

- Động phủ kết giới do trời đất tạo thành, xem ngươi có thể trốn đi đâu? Hai kẻ không biết chết sống...

Nàng không để ý tới mọi người, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Tiếu Quyền Tử cùng mấy đệ tử ngoại môn nhất thời không biết làm sao. Hắn nhớ tới tình trạng của mình không giống với những người khác, không khỏi lộ vẻ mặt đau khổ. Vừa rồi ta chỉ làm ra vẻ, vẫn chưa chạm đến nửa sợi tóc của Mộ Vân cô nương...

Lôi Thiên xoa cằm nhìn về phía xa, khó tin lắc đầu. Tiểu tử kia gương mặt xấu xí nhưng bản lĩnh đối phó với nữ nhân quá giỏi! Hắn có chút cân nhắc, xoay người rời đi...

Ngoài ngàn dặm, Lâm Nhất dẫn theo Mộ Vân hiện ra ở giữa không trung. Nữ tử kia dựa vào trước ngực hắn, suy yếu không chịu nổi lại có vẻ sạch sẽ động lòng người. Hắn không tiện buông tay, nhìn dãy núi trùng điệp phía dưới mà lạnh mặt nói:

- Biết rõ trốn không thoát còn muốn làm như vậy, không phải là liều lĩnh, cũng không phải lo lắng mọi chuyện không chu toàn, mà là cố ý muốn ta phải cùng chịu chết! Vì sao ngươi lại hận ta như vậy...

Động phủ kết giới có phạm vi trăm vạn dặm, nhìn như rộng lớn vô bờ nhưng thần thức của cao nhân có thể che phủ trong chớp mát. Hắn dẫn theo một người căn bản trốn không thoát, chẳng qua là kiếm chút cơ hội thở dốc mà thôi!

Mộ Vân thở gấp một tiếng, khí tức yếu ớt. Nàng mặc cho Lâm Nhất nâng thắt lăng mà không hề nhăn nhó, ngược lại ngẩng đầu lên, mềm mại vô lực nói:

- Tình cắt, hận sâu! Người khác có thể chết vì ngươi, vì sao ta không thể! Vì nụ cười vui vẻ của ngươi, ta chết không có gì đáng tiếc! Tuy nhiên, ngươi vẫn cứu ta, tâm nguyện như vậy là đủ vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.