Lâm Nhất men theo cự tháp độc hành đi tới, bước chân cực nhanh, chuyển mắt đã bỏ xa đám người Lôi gia. Chính như hắn bỏ qua không truy cứu ân oán ngày trước với Kim Thánh, La gia và đám yêu tu. Mọi việc đều có chậm có gấp, truyền thừa Tiên Đế mới là quan trọng nhất. Đợi cách xa đám người kia, lúc này bước chân mới chậm lại, nghe Lão Long trong Long khuyên thúc giục:
- Sớm kịp muộn không kịp, đâu thể dây dưa...
- Rầm, rầm...
Nơi xa sau lưng có tiếng vang truyền đến, Lâm Nhất dừng chân nhìn lại. Cách mấy chục dặm, vô số bóng người nhảy tới bậc đá tháp ngọc, nhưng mới rời đất hai, ba trượng liền té xuống. Chẳng qua vẫn có người nhảy lên được một tầng bậc đá. Đó là cao nhân tiền bối của các nhà...
- Lão Long! Nhìn thấy không...
Lâm Nhất đáp một câu, chuyển hướng tới cự tháp trước mặt. Bậc đá cao mười trượng, trơn bóng bằng phẳng như ngọc bích. Uy thế cường đại bao phủ trên đó, khiến người nhìn mà lùi bước. Hắn ngẩng đầu lên, tròng mắt nhịn không được hơi co lại. Vị Hoàng bà bà Cửu Mục kia không biết là đang nghỉ ngơi, hay đã vứt bỏ trèo lên, mà cứ thủ bên bậc đá nhìn xuống đánh giá. Ẩn ước thấy được, trên mặt nàng mang theo ý cười lạnh đầy vẻ không đáng.
- Nhìn thấy thì đã làm sao? Chẳng qua là một đám gom náo nhiệt thôi, để ý làm gì! Thứ của ngươi, ai cũng đoạt không được. Mà ngươi mài quẹt mãi thế này, bảo vật cũng không thể tự mình rớt xuống...
Lão Long lầu bầu, đứng bật dậy trong Long khuyên.
Lão Long càng cấp thiết, Lâm Nhất càng bất an. Hắn một đường xa xôi chạy đến trong Tử Vi tiên cảnh, đương nhiên không nguyện lỡ qua cơ duyên nào. Nhưng lúc này đối mặt với cự tháp bạch ngọc gần ngay trước mắt, trong lòng hắn lại ẩn ẩn sinh ra dự cảm chẳng lành. Đến cùng là vì cớ gì, nhất thời hắn không hiểu được.
Thoáng suy nghĩ một lát, Lâm Nhất nói:
- Đám người bên ngoài không nhắc tới cũng được, nhưng Hoàng bà bà ở trên tháp tu vi ít nhất đã là Kim Tiên, vậy nhưng vẫn khó mà đăng đỉnh...
Nói đến đây, hắn quay sang hỏi:
- Lão Long! Trong Tử Vi tháp kia có thật có truyền thừa Tiên Đế?
- Lời đồn hẳn không sai... Tới tay là biết...
Lão Long thoáng hiện vẻ ngập ngừng, song lập tức lại tỏ vẻ đương nhiên nói:
-
- Vô luận trong tháp lưu thứ gì đều là dành cho ngươi, há có thể ngồi nhìn không quản?
Lâm Nhất lại hỏi:
- Vì sao nên thuộc về ta...
- Thiên mệnh sở quy, há dung sửa đổi!
Lão Long hùng hồn đáp.
Lời này… chẳng lẽ hết thảy về ta sớm đã chú định? Lâm Nhất không nguyện nói nhiều về số mệnh với Lão Long, đành chịu nói:
- Dựa vào tu vị ta, khó vượt quá trăm tầng cự tháp. Trong khi nó cao tới vạn trượng...
Lúc nhìn thấy tình cảnh Hoàng bà bà và mười hai nam tử kia, cảm giác hớn hở mới đầu liền nguội lạnh. Bất cứ việc nào dù chỉ có một thành thắng tính hắn đều chưa từng vứt bỏ. Nhưng trước mắt lại không có nổi một tia một hào nắm bắt, chỉ có thể dạo quanh dưới tháp, mong tìm cách lấy được thu hoạch!
- Hừ! Ngươi thật dong dài...
Lâm Nhất mới mở lời, trong thức hải đã truyền đến một tiếng hừ lạnh. Hắn hơi ngớ, trước mắt đột nhiên chợt lóe bóng người, dưới bình địa toát ra một vị lão giả uy vũ bất phàm, long nhãn trợn tròn, bộ dáng khí thịnh lăng người, không phải Lão Long thì là ai!
- Lúc này nơi này, ngươi...
Lâm Nhất kinh ngạc không thôi. Lão Long luôn giữ kín như bưng về thân phận chính mình, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Trong khi hiện tại Tử Vi cảnh chính đang náo nhiệt, hắn lại lóe sáng đăng trường, lại là gì ý?
Nguyên Thần Lão Long thô to kiện tráng, cao hơn Lâm Nhất chỉnh một cái đầu. Hắn vươn tay vuốt hàng râu rậm, dạo quanh hai bước, hành vi cử chỉ có thể nói là long hành hổ bộ, bễ nghễ tứ phương, khí thế bá đạo tự nhiên mà thành. Thân hình nó chợt ngừng lại, cực là ngạo mạn truyền âm nói:
- Lúc này nơi này thì đã sao? Lão Long ta còn sợ qua ai...
Lời tới chỗ này, Lão Long lại vỗ lồng ngực, nói tiếp:
- Lần này cùng ngươi đến đây, mục đích chính là muốn đoạt được truyền thừa Tiên Đế trong Tử Vi tháp. Lâm tiểu tử! Dung ta xưng hô ngươi một tiếng như vậy...
Không biết vì sao, tâm đầu Lâm Nhất bỗng trầm xuống. Quả nhiên, thần sắc Lão Long thoáng phần trịnh trọng, nói tiếp:
- Ngươi ta quen biết hẳn nên bắt đầu từ Huyền Thiên cảnh, cách nay đã qua bảy trăm năm, cuối cùng đợi đến ngày hôm nay...
Tâm niệm Lâm Nhất lóe lên, chợt hiểu nói:
- Năm đó trong Huyền Thiên tháp ngươi từng ngăn trở ta tiến vào Huyền Thiên tiên cảnh...
Hắn nhớ tới chuyện cũ, đến sau có điều suy đoán, nhưng không thể nào nghiệm chứng.
Năm đó, Lâm Nhất còn là tu sĩ Luyện Khí. Lúc hắn tới Huyền Thiên tiên cảnh, ở trong Huyền Thiên tháp nghe được mấy lời cổ quái. Người đó nói, Càn Khôn đã tạo, số phận sai khiến, thiên mệnh không thể làm trái... Còn nói, ngươi năm đó chính bởi nghe không vô ta lời của ta. Là ngươi, là số phận sai khiến; không phải ngươi, vậy thì tự cầu đa phúc, vân vân.
- Đương sơ ta thần hồn suy nhược, một mực mơ mơ màng màng, ở trong Huyền Thiên tháp mới thực sự thanh tỉnh. Ý ngăn trở, chẳng qua là muốn cho ngươi sống lâu mấy ngày. Lúc đó ngươi cũng như ta, không kham nổi sóng gió...
Lão Long không nguyện đề cập quá nhiều tới chuyện cũ, sau hai ba câu liền chuyển về tình hình trước mắt, nói:
- Cứ theo lời ta, đều có ứng nghiệm, chẳng lẽ không đúng ư...
- Lão Long! Lời ngươi nói không liên quan tới vận số Thiên Đạo vận số...
Lâm Nhất không biết tiếp sau Lão Long muốn làm gì, lại không khó từ trong lời hắn nghe ra huyền ngoại chi âm. Ai ngờ đối phương khẽ trừng mắt, trầm giọng nói:
- Có phải thiên mệnh sở quy hay không, ngươi nói không tính, ta nói cũng không tính...
- Vậy ai tính?
Lâm Nhất nhún vai đáp trả.
Lão Long đưa tay chỉ lên, mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất...