Vô Tiên

Chương 2102: Chương 2102: Tin hay không (1)




...

- Thiên mệnh, do thượng thiên định đoạt! Ngươi có thể thừa kế vận mệnh Tử Vi đế tinh hay không, phải xem hôm nay!

Lão Long hiện vẻ cao thâm khó lường. Thấy Lâm Nhất thần sắc lạnh lùng không nói nửa lời, hắn khẽ vung tay áo, chắp tay sau lưng, vẫn cứ ép sát không bỏ, trầm giọng nói tiếp:

- Ta sẽ không nói khoác cái gì mà khuông phò Tiên đạo, thành tựu đại nghiệp tiền thế ngươi chưa hoàn thành...

Lâm Nhất lặng lẽ đánh giá Lão Long, chốc lát, ánh mắt chợt lóe nhàn nhạt nhìn về nơi xa. Cách đó mấy chục dặm, đông đúc bóng người đang vây lấy cự tháp nhảy lên nhảy xuống, có vẻ không ai lưu ý động tĩnh bên này. Như thể có tầng tầng sương mù che chắn, không thấy được gì...

Chuyến đi Tử Vi tiên cảnh này có hai mục. Một là vì Vũ Tử, hai là tìm kiếm thiên duyên.

Hiện nay, họa trục (tranh cuộn) đã phụng trả, lời nên nói cũng đã nói, tiếp theo nên làm thế nào toàn phụ thuộc vào Vũ Tử. Nếu nàng thật nhớ không nổi tiền thế, vậy mình có làm gì cũng đều uổng công!

Hơn nữa, nơi này không phải chỗ an toàn, tưởng muốn có được thu hoạch trước mặt Cửu Mục và rất nhiều cao nhân ngoài giới kia, bằng với khó như lên trời!

Chẳng qua, hắn quả thật lại không muốn đi thừa kế gì cả.

Thuật sĩ phàm tục coi Tử Vi là đế tinh. Tiên Đế dùng chín tháp trong này để trấn thủ Tiên vực, hẳn nên là còn có dụng ý khác, há có thể dùng thiên mệnh giành lấy? Có lẽ tiền thế của Lâm Nhất ta từng có hùng tâm tráng chí, nhưng đời này không hẳn cứ phải làm vậy...

- Lão Long! Ta chỉ là Lâm Nhất, chứ không phải Lâm tiểu tử ở quá khứ...

Lâm Nhất quay sang phía trước mặt, chậm rãi nói:

- Dưới Thiên Đạo, vạn vật hỗn độn. Cái gọi thiên mệnh... Chí ít ta là không tin!

- Ngươi không tin? Ta còn không tin đây, hừ...

Lão Long hừ một tiếng không cho là đúng, hùng hùng hổ hổ nói:

- Ngươi sớm biết lai lịch bản thân, lại một mực giả bộ hồ đồ, đến lúc quan trọng lại muốn rũ sạch quan hệ với Long Phạm, ta phi...

Một trận trào phúng và quở trách đột nhiên mà đến khiến Lâm Nhất không khỏi ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ, ta từng vô số lần hỏi dò qua bí mật Viễn Cổ Tiên Vực, chẳng qua là đến từ hiếu kỳ thôi. Trong khi vị trước mắt này hoặc là giả bộ ngủ, hoặc là tránh mà không đáp, đợi đến lúc này đột nhiên lôi hết thảy chuyện quá khứ ra, tuy tưởng muốn tránh né, lại không thể tranh biện. Nếu không liền thành cái gì? Hạng ngụy quân tử gan bé sợ chuyện, khẩu thị tâm phi (nói một đằng làm một nẻo)!

Lâm Nhất quệt môi đành chịu, trả lời:

- Ta không phải bất kham như ngươi nghĩ, chỉ là Long Phạm Tiên Đế quả thực không liên quan gì đến ta...

Hắn nói rất thành ý, đối phương lại không để ý, ngược lại gặp phải tiếng giận quát càng thêm mãnh liệt --

- Ai nói không liên quan...

Lão Long trừng mắt, bộ dạng như muốn ăn người, khí thế hung hung liên thanh gầm nói:

- Nếu không liên quan, một tiểu đạo sĩ phàm tục như ngươi sao nhận được Kim Long kiếm của Long Phạm? Nếu không liên quan, sao ngươi có thể vượt sông qua biển chạy đến Huyền Thiên cảnh? Nếu không liên quan, sao ngươi lại có song đồng vương giả chi tượng? Nếu không liên quan, sao ngươi luôn luôn gặp được kỳ ngộ nghịch chuyển sinh tử? Nếu không liên quan, sao ngươi có thể một mực liên lụy với đế phi chuyển thế...

Chân mày Lâm Nhất thoáng nhún động, bất giác lui ra sau một bước.

Khí thế Lão Long càng thịnh, tiếp tục gầm nói:

- Từ cái ngày ngươi bước lên tiên đạo, hết thảy liền đã chú định. Ngươi tránh không được, cũng chạy không thoát, đây là túc mệnh tiền thế. Gột rửa hoàn vũ, trọng chấn Tiên vực, đó là trách nhiệm của ngươi...

Lâm Nhất mặt trầm như nước, chậm rãi bước lên trước một bước, đón lấy Lão Long trầm giọng hỏi:

- Ý ngươi là... Lan Kỳ Nhi là đế phi chuyển thế?

- Giữa huynh đệ tốt với nhau không nhắc tới nữ nhân, đó là họa thủy...

Lão Long chợt huy động cánh tay, bực bội quát.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi lạnh, cứng nhắc nói:

- Có lời thì nói rõ ràng, đừng làm càn!

- Hống hống...

Lão Long đột nhiên bi phẫn gầm rú một tiếng, hai mắt dần phát hồng, trạng như điên cuồng quát lớn:

- Khi xưa ngươi thà rằng nghe lời nữ nhân, chứ không chịu tin Lão Long ta một lần. Kết quả thì sao? Thần Long cửu tộc chết sạch, Lão Long ta và ngươi hồn phi phách tán, đến tận ngày nay ngươi còn không biết sai? Ngươi thật sự quên mất tiền thế rồi ư...

Sắc mặt Lâm Nhất hơi hoãn, tâm tình lại buồn bực hết sức.

Nam nhân đều từng phải đối mặt với lựa chọn giữa nữ nhân và huynh đệ. Đoán rằng Tiên Đế cũng từng là người rất có cá tính. Còn về thị phi năm đó, chỉ sợ Lão Long cũng chưa hẳn nói được rõ ràng. Nếu không, hắn hẳn không đến nỗi quấn quýt tới nay!

Nếu Vũ Tử quên mất tiền thế, ta liệu có thẫn thờ hết cách như Lão Long bây giờ? Mà chẳng lẽ Kỳ Nhi cũng là đế phi chuyển thế, điều này thực sự thái quá ly kỳ...

Lâm Nhất im lặng khoảnh khắc, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:

- Trở thành chuyển thế của Tiên Đế Long Phạm cũng không có gì không hay. Có lẽ, rất nhiều người còn mơ tưởng ước ao điều này! Chẳng qua...

Nói đến đó, hắn giương mắt nhìn thẳng Lão Long, quay sang hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.