Vô Tiên

Chương 2103: Chương 2103: Tin hay không (2)




- Trong Luân Hồi tháp ta từng thấy qua hình ảnh tiền thế. Nếu ta nói đời trước của mình chỉ là một thợ săn trong núi, ngươi tin ư...

- Ta tin! Vì sao lại không tin? Ha ha...

Lão Long đột nhiên như gỡ bỏ gánh nặng, thở dốc một hơi, cười rất vui vẻ! Sắc mặt hắn biến hóa cực nhanh, hệt như ánh sáng trắng đen xoay tròn đan xen trên trời, khiến người khó mà cầm nắm.

Lâm Nhất nhíu mày, thần sắc nghi hoặc.

- Vô luận tiền thế ngươi là ai, đều không trở ngại hôm nay ngươi đoạt được Tử Vi truyền thừa, càng không trở ngại ngươi trở thành Tiên đạo Chí Tôn, chẳng lẽ không đúng ư?

Ngữ khí Lão Long giống hệt Lâm Nhất, lại nhiều thêm mấy phần ý vị từng bước dẫn dụ, tiếp đó lại luân phiên bức hỏi nói:

- Chỉ có bay lên càng cao, mới có thể ngao du trên chín tầng trời, há không phải mục tiêu ngươi hướng tới? Cuối cùng sau bảy trăm năm, rốt cục ngươi đã đi tới nơi đây, sắp thành công, chẳng lẽ lại khiếp đảm...

Lời này của Lão Long nghe không hề xa lạ. Năm đó ở Thất Tinh Đảo hắn cũng từng thuyết giáo qua những lời tương tự. Ở trong mắt hắn, thoát không được thiên địa trói buộc và luân hồi vận mệnh, nói gì tới trường sinh tiêu dao. Trước lúc đó, tưởng muốn bay lên càng cao, chỉ có xông phá hết thảy trở ngại. Bằng không, nguyện vọng tốt đẹp chỉ là ảo ảnh, tựa như kia Thủy Hạ thành dưới đáy biển.

Có điều, mỗi người đều có chấp nhất của riêng mình, tùy theo cảnh ngộ biến thiên mới không thể không lần lượt xem xét phương hướng dưới chân. Thường thường đều là bị bách tiếp tục tiến về phía trước. Nếu nói có thiên mệnh tồn tại, chẳng qua là thế thôi! Trừ phi vứt bỏ, bằng không trên đường luôn không thiếu mưa gió ngăn trở...

Nghĩ tới đây, Lâm Nhất ngấm ngầm lắc lắc đầu. Chốc lát, hắn nhếch môi nói:

- Lão Long! Ta hiểu khổ tâm của ngươi. Nhưng ngươi lại đang ép ta...

- Ha ha! Ngươi hiểu là tốt!

Lão Long căn bản không đợi Lâm Nhất nói hết lời, không dung nghi ngờ khoát khoát tay, chỉ về cự tháp không xa sau lưng, khiêu hấn nói:

- Ta hỏi ngươi, có dám bạo gan liều một trận không?

Lâm Nhất cảm thấy mình đang bị người dắt mũi, ý cười khổ nơi khóe miệng càng nồng, trả lời:

- Ngươi cần gì phải dùng lời lẽ kích thích ta? Nơi này cừu gia không dưới vài trăm, nhưng ngươi từng thấy ta nhăn mày lần nào chưa...

Hắn không muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện tiền thế đời này. Nếu Lão Long đã cố chấp vào tháp, thế thử một phen lại đã làm sao! Nếu có bất trắc, lúc đó lại hẵng so đo! Trong khi cự tháp bạch ngọc chiếm diện tích hơn trăm dặm, tổng thể hình bát giác chia làm tám phía khác nhau, hoàn toàn có thể đi từ một hướng khác để tránh có điều dây dưa với người ngoài. Đây cũng là lý do trước đây vì sao mình tránh đi...

- Ha ha! Thế mới có vài phần phong thái vương giả chứ...

Lão Long đắc ý cười lớn, thuận miệng nói tiếp:

- Ngươi là ai không quan trọng, đoạt được Tử Vi truyền thừa mới là chính sự! Có Lão Long xung phong hãm trận, liền như năm đó...

Lâm Nhất còn đang châm chước, bóng người trước mặt đã tan biến. Hắn đang định ngăn trở, Lão Long đã lăng không nhảy lên bậc đá bạch ngọc cao mười trượng, cũng không quay đầu ra hiệu nói:

- Đi theo sau lưng ta...

Thấy thế, thần sắc Lâm Nhất thoáng ngưng trọng. Đỉnh đầu Lão Long ẩn ẩn toát ra một long ảnh màu vàng hư ảo. Chính nó đã ngăn trở uy thế từ trời giáng xuống, nghịch thế mà lên. Hướng hắn đi vào cự tháp vừa khéo tiếp giáp với hướng Cửu Mục Hoàng bà bà. Mấy hướng còn lại đã bị vô số bóng người chiếm cứ.

Việc đến nước này, đã không dung ngập ngừng. Lâm Nhất tiến lên trước vài bước, có ý tránh ra bóng lưng Lão Long, chân dùng sức giẫm một cái lập tức đằng không nhảy lên. Rời đất chừng ba năm trượng, uy thế vô thượng áp tới, bức khiến thế nhảy lên của hắn thoáng ngừng lại. Nội tâm âm thầm kinh hãi, lại không chịu bỏ cuộc, dưới chân lia lịa hư đạp vài bước, lần nữa tiếp tục bay lên.

- Ha ha! Ngươi làm thế, khó qua trăm tầng...

Lão Long đang đi lên, bỗng đột nhiên ngừng lại. Hắn một mình đứng ngạo nghễ trên bậc đá, uy phong lẫm liệt!

Đồng thời với đó, thân hình Lâm Nhất đã hạ xuống. Hai chân mới chạm đến bậc đá, trong tích tắc, cả tòa cự tháp bạch ngọc chợt khẽ chấn động. Thoáng chốc, ánh sáng đen trắng trên trời đột nhiên đình chỉ xoay tròn. Hắn hơi ngớ, không khỏi nhìn sang Lão Long. Đối phương cười ái muội, có vẻ không hề ngạc nhiên với những gì đang xảy ra.

Lâm Nhất còn đang kinh ngạc, chợt có vô số đạo thần thức bay tới. Chỉ sát na, mi tâm hắn đột nhiên lóe ra một tia sáng bạc, đột nhiên hóa thành một đạo lưu tinh lao nhanh đến thẳng đỉnh cự tháp.

Đó là Hạo Thiên Xích, Long Phạm Xích màu vàng vẫn còn đang ở trong thức hải...

Nháy mắt, dị biến liên tiếp xảy ra. Trên cự tháp, lại có một pho tháp đá cổ phác bay lên. Chốc lát, nó lao thẳng vòm trời, sau đó bỗng nhiên chợt lóe, chìm vào trong vùng sáng không thấy bóng dáng đâu nữa. Vùng sáng đen trắng đan xen lần nữa xoay tròn lên, tiếp đó hóa thành năm màu kỳ dị, từ bên trong chậm rãi rơi xuống hai thứ. Là một khối ngọc giản, một khối phiến ngọc hình tròn, lẳng lặng lơ lửng giữa trời...

Khắc này, tất cả mọi người trên dưới cự tháp đều ngẩng đầu nhìn lên, sau phút chấn kinh, ai nấy đều kích phấn không thôi, lập tức liều mạng leo lên. Có người bóc mở Tử Vi tháp, bảo vật vấn thế rồi! Ngọc giản và ngọc phiến lơ lửng đó chẳng phải là truyền thừa của tiên đế?

Tầng năm mươi cự tháp, La Thanh Tử dừng chân nhìn lên. Khoảnh khắc sau, hắn im lặng quay đầu, trong hai mắt chớp động một tia dị thải. Trên bậc đá dưới chân cùng theo một chuỗi bóng người bận rộn. Gần nhất là ba vị gia chủ Khổng Phương Tử, Hoa Quyền Tử, Nguyễn Tương, hơi xa một chút là La Khôn Tử và con em trong tộc cùng số đông yêu tu. Riêng La Hận Tử và Vũ Tử thì vẫn chưa động thân, còn đang không ngừng nhìn quanh. Bên trái cách mấy chục dặm, Lôi Vân Tử và hai vị gia chủ khác chỉ mới leo tới ba, bốn mươi tầng...

Ánh mắt La Thanh Tử lướt qua bốn phía, không quên lưu ý tình hình nơi xa xa. Tiểu tử kia quả nhiên không phải hạng người tầm thường, đúng là có thể náo ra động tĩnh to lớn! Bên cạnh hắn lại đột nhiên nhiều thêm một vị cao thủ sâu cạn khó lường, chắc là đã có chuẩn bị! Chẳng qua, thứ xuất hiện trên trời là bảo vật vô chủ, cuối cùng ai có duyên giành được còn là điều chưa biết...

Đúng lúc này, Hoa Quyền Tử vội vã nhảy lên bậc đá, từ đáy lòng khen:

- La huynh tu vị bất phàm, chúng ta còn kém xa a...

Theo sau, Khổng Phương Tử và Nguyễn Tương cũng cùng tới, ai nấy đều thở dốc hổn hển.

Thấy La Thanh Tử thần sắc ngập ngừng, Hoa Quyền Tử không kịp nghỉ ngơi, liền hiếu kỳ hỏi:

- Bảo vật hiện thân, sao lại dừng bước không tiến? Lôi gia đã đuổi theo...

Nói rồi nhấc tay chỉ về nơi xa. Lôi gia Lôi Vân Tử dẫn theo Bình Dương Tử và Tư Không Thượng đã thừa cơ chạy tới tầng một trăm cự tháp.

La Thanh Tử thần sắc vừa động, lập tức ngạc nhiên. Hắn còn không kịp phân bua, ba người Hoa Quyền Tử đều phát giác ra, thất thanh kêu nói:

- Sao nhanh vậy được...

Đồng thời, đám người Lôi Vân Tử cũng ngừng lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.