Vô Tiên

Chương 2104: Chương 2104: Trên dưới (1)




... . . .

Khoảng khắc cấm chế quanh bốn phía cự tháp tan biến, Hoàng bà bà kinh ngạc không thôi!

Vung tay một cái, phá đi vạn ngàn cấm chế. Đó là Phá Cấm Phù viễn cổ trong truyền thuyết, không phải người có đại thần thông thì không thể luyện chế! Một tiểu tử tuổi tác còn trẻ làm sao cầm giữ vật này?

Ngoài ra, lão giả đột nhiên toát ra kia tuy chỉ là Nguyên Thần, song trên dưới khắp người lại tán phát lên khí cơ tang thương mà khó lường. Không chút nghi ngờ, người đó trước đây nhất định là một vị cường giả chân chính!

Vô luận lão giả hay người thanh niên đều mang theo một loại cảm giác quái dị nói không ra lời! Đặc biệt là lão giả, chẳng lẽ là Tiên Nhân viễn cổ? Đáng tiếc năm đó mình thân phận thấp nhỏ, ánh mắt nông cạn, bằng không, khả năng đã nhìn được chút manh mối!

Giữa lúc Hoàng bà bà đang nghi hoặc, một già một trẻ phía dưới đã tiến vào tháp. Hết thảy những điều xảy ra tiếp theo càng khiến nàng kinh hãi không thôi!

Tiểu tử kia hệt như chủ nhân nơi đây, tích tắc khi hai chân đặt lên cự tháp, thiên địa vì đó chấn động. Càng kinh kỳ là, từ mi tâm hắn bay ra một thanh ngọc xích màu bạc ngân, nháy mắt lên thẳng vạn trượng. Tử Vi lập tức dị biến, thả xuống hai thứ đồ. Rất dễ nhận ra, bảo vật vấn thế...

Hoàng bà bà chỉ cảm thấy mình già rồi mắt mờ! Không chỉ cầm giữ Phá Cấm Phù viễn cổ, còn dễ dàng như bỡn bóc mở Tử Vi tháp. Một già một trẻ đó đến cùng là có lai lịch gì? Nếu thế, chỉ sợ mình dù bước lên đỉnh cự tháp cũng thành công dã tràng!

Không cần nghĩ, lão giả kia tất đến từ Tiên Vực viễn cổ! Trừ chính mình biết ra, còn có người khác còn sống sót, ha ha...

Hoàng bà bà phát ra một tiếng cười lạnh tự giễu, lại khó mà che đi vẻ mệt mọc trên nét mặt. Nàng không cố được hai kiện bảo vật treo cao trên trời, chỉ để ý nhìn chằm chằm động tĩnh bên dưới. Cách đỉnh tháp chỉ còn trên trăm tầng bậc đá. Nhưng lúc này nàng đã có lòng mà vô lực, ngược lại không ngại từ trên nhìn xuống ngắm một trận náo nhiệt. Thấy cơ hành sự, dĩ dật đãi lao...

...

Hai đạo thân ảnh một trước một sau lao thẳng lên đỉnh cự tháp chi đỉnh.

Chớp mắt, Lão Long đã vọt tới tầng một trăm năm mươi. Hắn một hơi chạy tới chỗ này mới hơi hơi hoãn thần, quay đầu cười nói:

- Tử Vi tháp từng dùng để trấn thủ trung khu, uy lực mười không còn một hai, nhưng vẫn không thể xem nhẹ. Nếu ngươi còn muốn sính cường, cứ việc thử xem, ha ha...

Hắn hồn nhiên không chút mệt mỏi, bộ dạng rất là nhàn nhã thảnh thơi!

Lâm Nhất cũng ngừng bước theo, lại nhịn không được thở dốc. Hắn ngước lên đỉnh đầu Lão Long đánh giá một cái, nhếch miệng cười khổ, thành thật nói:

- Nếu không có ngươi ở trước mở đường, ta tất khó mà đi tới. Nơi này cấm chế quái dị, pháp lực rất khó thi triển, làm sao...

Trên đỉnh đầu đối phương phù hiện một đoàn ánh sáng màu vàng, bên trong xoáy vòng một long ảnh hư ảo, lớn ước chừng hai trượng, linh động dị thường!

Chính như lời Lâm Nhất nói, pháp lực vừa thoát khỏi cơ thể liền bị cấm chế cường hành ngăn trở, mỗi lên cao một tầng áp lực lại tăng gấp đôi, toàn phải dựa vào tu vị khổ sở chống đỡ. Trước đây hắn từng nghĩ một mình độc hành, nhưng vừa thử một chút bèn lập tức liền xóa bỏ ý niệm. May mà có Lão Long chắn ở tiền phương, như một bức tường, giúp hắn kháng cự 99% uy năng cấm chế.

Dù thế, Lâm Nhất một đường chạy gấp theo sau lưng Lão Long, tâm đầu vẫn cứ nhảy động liên hồi. Cự tháp cao đến vạn trượng, trước mắt chẳng qua mới vượt trên trăm năm mươi tầng. Có thể thuận lợi đăng đỉnh hay không, quả thực khó mà dám chắc...

- Ồ? Một đám xấu xa, tưởng chiếm tiện nghi của lão tử...

Lão Long chợt xông xuống phía dưới gầm một tiếng, vung tay lên, phân phó nói:

- Đi...

Lâm Nhất có phát giác, vội quay đầu nhìn sau lưng. Ngay dưới chân bọn họ chẳng biết lúc nào đã đông nghịt người, ước chừng phải đến sáu, bảy trăm. Kẻ cầm đầu chính là đám người La Thanh Tử. Ở nơi xa, Lôi gia cũng đang dồn dập chạy tới...

Thấy thế, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày. Những người này thấy mình và Lão Long lên tháp nhẹ nhàng, thế là liền vứt bỏ hướng bọn họ đang leo, chuyển tới chỗ này cướp đường mà đi. Hành vi đó đâu chỉ xấu xa, quả thực là vô sỉ!

Lâm Nhất không dám chậm trễ, theo sát Lão Long nhảy lên. Đã có giới bị, hắn thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh sau lưng. Dưới chân cự tháp cuối cùng xuất hiện một thân ảnh áo trắng quen thuộc...

Lão Long thế đi như gió, nhảy một cái tận mười trượng cao, chân không chạm đất vút thẳng lên. Lâm Nhất theo như bóng với hình, tấc bước không rời.

Sau một nén hương, thân hình Lão Long ngừng lại. Trong vùng sáng màu vàng chớp động trên đỉnh đầu hắn, long ảnh xoáy vòng ẩn ẩn rút nhỏ một phần. Hắn lại vẫn không quay đầu thở dốc một cái, tiếp tục bay vọt mà lên.

Lâm Nhất đặt chân chưa ổn đã phải vội vã cùng theo. Lúc này, hắn và Lão Long đã tới tầng ba trăm năm mươi của cự tháp. Trong khi đám người La Thanh Tử nhờ hai người bọn hắn ở tiền phương ngăn trở, chí ít miễn đi ba thành uy lực cấm chế, thừa cơ cướp đường leo tới tầng hai trăm. Ngay cả đám yêu tu cũng đều chen chúc leo lên bậc đá, ai nấy khí diễm ngang ngược. La gia theo sau mà đến, đám đông gần ngàn ùn ùn nối gót mà lên.

Lại qua một nén hương, Lão Long lần nữa dừng lại. Hắn cũng giống như Lâm Nhất thở dốc mấy hơi, không tiếp tục đi lên mà chậm rãi xoay người.

Lâm Nhất dừng bước bên bậc đá, lặng lẽ nhìn đỉnh đầu Lão Long. Long ảnh ẩn vào trong quầng sáng chỉ còn chừng năm trượng. Trong lòng hắn ẩn ẩn có phần bất an, cũng xoay người lại theo.

Nơi này đã là tầng năm trăm. La Thanh Tử và gia chủ sáu nhà ngoại giới khác đang đứng trên bậc thang cách đó năm mươi tầng. Xuống chút nữa là nguyên một đám tu vị kém hơn. Liền một chuỗi dài đông nghịt hệt như đàn kiến leo núi, nhìn khá là tráng quan, chỉ là tình cảnh này thực sự quá bất kham! Cũng may, thân ảnh áo trắng kia không ở trong đó...

Thấy Lão Long không tiếp tục đi tới, đám người La Thanh Tử cũng ngưng lại bước chân, lại không chịu lui về sau nửa bước. Hai bên một cao một thấp đối đầu nhau, trường diện giằng co.

Thoáng chốc, Lão Long hừ lạnh một tiếng, há mồm mắng:

- Đám tiểu bối các ngươi dám chiếm tiện nghi từ lão tử! Tìm chết à...

Hắn Long Nhãn trợn tròn, khí thế lăng người.

La Thanh Tử liếc nhìn trái phải, không người lên tiếng. Lại ngẩng đầu đánh giá một phen, thoáng sa vào trầm tư. Trên tầng chín trăm cao cao, có người đang mắt lạnh bàng quan. Lát sau, trên mặt hắn đè ra ý cười, chắp tay nói:

- Dám hỏi tôn tính đại danh vị tiền bối này, liệu có phải là cao nhân đến từ Cửu Mục, nếu thế, chúng ta không dám mạo phạm...

- Hừ! Tiểu bối đúng là chẳng ra gì, rõ ràng có được tu vị Tiên Quân, lại giả bộ Kim Tiên hậu kỳ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.