Giống như chôn vùi trong một phương bóng đêm vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, chỉ có chút ánh sáng nơi xa xa kia mới có thể khiến người cảm nhận được sự vĩnh hằng của ánh sáng và bóng tối, sự luân hồi của mộng tưởng và tịch diệt. Hoặc như là lạc mất trong hư vô, thiên nhai hữu ngạn, tịch mịch vô biên!
Lâm Nhất một mình bó gối ngồi trong một mảnh không gian hắc ám, nháy mắt đã đi qua mười ngày. Bốn phía yên lặng như cũ, cường địch mà hắn lo sợ vẫn chưa xuất hiện. Sau một phen thổ nạp điều tức cuối cùng đã khôi phục hai thành pháp lực. Tưởng muốn hoàn hảo như xưa, không phải ba, tháng thì không thể đủ được. Chẳng qua, hắn một điểm đều không nóng nảy.
Bước qua một cửa, còn có một cửa khác. Vượt qua một ngọn núi, còn có một ngọn núi cao hơn. Qua nhiều lần sinh tử giày vò, cuối cùng có ngày có thể thản nhiên đối mặt với rất nhiều cao thủ tiên nhân, lại đột nhiên toát ra một cao nhân tiền bối cảnh giới Động Thiên. Quả thật là hung hiểm không ngừng, khiêu chiến liên tục. Phong phong vũ vũ ngàn năm, đường dưới chân vẫn cứ nhấp nhô, lại càng đi càng xa!
Cao thủ thần bí kia dù có thật là Tử Tang thượng nhân thì đã làm sao? Có Ngô Dung tọa trấn Hành Thiên tiên vực, đủ để đối phó khiêu hấn từ cao thủ Động Thiên cảnh.
Còn về giới ngoại La gia, đã không đáng nhắc tới. Món nợ cũ kia, ngày sau hẵng tính!
Cái gọi là Huyền Chân tiên cảnh và Tiên Đế truyền thừa, đến nay chưa thấy động tĩnh. Nếu hết thảy cùng mình vô duyên, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Ngược lại, không bằng tĩnh đợi thời cơ. Chỉ cần Ma Tôn và Long Tôn song song khỏi hẳn, tất phải đi thử một lần.
Lâm Nhất nhấc tay sờ soạng mi tâm. Ba đạo ấn ký như ẩn như hiện, ẩn ẩn kết nối ba tôn cách nhau rất xa. Sâu trong thức hải, ngoài hai thiên kinh văn, ngọc xích màu vàng vẫn cứ lặng lẽ xoáy vòng.
Một thanh Hạo Thiên xích màu bạc bất ngờ bóc mở Tử Vi tháp, không chỉ giúp mình đề thăng một cấp tu vị, còn mang đến Hồng Hoang chí bảo 《 Động Huyền kinh 》. Còn về thanh Phạm Thiên xích này lại sẽ có được thần kỳ thế nào, hãy mở mắt chờ xem!
Hừ! Trong Huyền Chân tiên cảnh kia, liệu có phải đang có người chờ đợi Lâm mỗ đi đến?
Cửu Mục Hoàng bà bà, ngươi đã không là đối thủ, nếu còn dám làm càn, đừng trách Lâm mỗ đại khai sát giới. Có lẽ, Thánh nữ vượt lên trên Tiên vực kia sẽ phải hiện thân. Chỉ mong... Chỉ mong đệ tử nàng đừng liên lụy trong đó...
Trong tĩnh tọa, bỗng một trận buồn bực tuôn lên tâm đầu, Lâm Nhất nhịn không được thở dài một hơi. Hắn dứt khoát thu liễm tâm tư, nội thị tu vị. Sau khi cảnh giới đề thăng tới Tiên Quân, một mực không rảnh thể ngộ. Hiện nay ba tôn lần lượt tách ra, ngược lại có thể an tâm tới cân nhắc một phen.
Long Tôn lấy tinh huyết làm tế, có thể nói hao hết ngàn năm tích súc. Nhưng Lão Long lại sẽ biến thành bộ dạng này, đến nay vẫn còn chưa biết. May mà Long Tôn có thể mượn Long Đàm để khôi phục sinh cơ bản nguyên và tu vị, giả lấy ngày giờ, tất có một phen thu hoạch.
Ma Tôn đã từng thảm tao thương nặng, sau khi được luyện chế lại, trước mắt chính đang toàn lực bế quan. Chỉ có sớm ngày tu thành Thiên Ma ấn, sáu ấn hợp nhất mới có thể lần nữa trở thành thủ đoạn chiến thắng, một chiêu khắc địch.
Long Tôn có Thăng Long quyết, Ma Tôn có Thiên Ma ấn, trong khi thần thông mạnh nhất mà bản tôn dựa dẫm lại chỉ có nhất chiêu “Luyện Ngục” tự nghĩ ra. Vốn cho là, bằng thần thông này có thể không sợ bất kỳ đối thủ nào. Nhưng lúc này xem ra, không khỏi quá nghĩ đương nhiên. Nếu lần nữa gặp phải người thần bí kia, hắn vẫn cứ lành ít dữ nhiều. Việc nên làm bây giờ phải là thay đối sách lược. Nhưng tu vị đối phương quá cường đại, đến mức khiến người nhìn mà than thở...
Lâm Nhất bỗng nhớ tới điều gì, nhè nhẹ phất động tay áo. Trên đầu gối hắn lập tức nhiều thêm bốn khối ngọc bài lớn nhỏ tương tự, Thanh Long lệnh, Bạch Hổ lệnh, Chu Tước lệnh và Huyền Vũ lệnh xếp thành một hàng. Đương sơ giành được ba khối lệnh bài trong đó, hắn từng nhất nhất suy xét qua. Chỉ là tu vị và thần thức có hạn, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Nay đã khác trước, bốn lệnh trong tay, vừa khéo có thể nghiền nghẫm một phen.
Lâm Nhất cầm lấy Thanh Long lệnh, tập trung xem xét, chầm chậm chìm thần thức vào trong. Chớp mắt, khí thế tang thương hùng hồn men theo thần thức đập mặt mà đến, đột nhiên khiến người tâm thần rung động không thể kiềm chế. Song hắn không hề kinh hoảng, ngược lại thần sắc chớp hiện vẻ hiếu kỳ.
Quả nhiên, Thanh Long lệnh dài hơn một xích không chỉ tương tự như ba khối lệnh bài trước, bên trong cũng có khảm một đoạn lời, hoặc là một đoạn khẩu quyết, tạm thời xưng là Thanh Long quyết. Đông phương Thanh Long, thổ vân úc khí, hàm lôi phát thanh, phi tường bát cực, chu du tứ minh, lai lập ngô tả...
Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất thả xuống Thanh Long lệnh, lấy ra một khối ngọc giản. Trong đó có khắc ấn ba đoạn khẩu quyết, phân biệt là Bạch Hổ quyết, Chu Tước quyết, Huyền Vũ quyết. Lúc này hợp bốn đoạn khẩu quyết làm một, chỉ là nhất thời vẫn cứ nhìn không ra có gì đặc biệt. Song hắn vẫn ghi lại Thanh Long quyết, sau đó mới thu lại ngọc giản, lần nữa cầm lên Thanh Long lệnh bài.
Trong không gian hắc ám, Lâm Nhất lặng lẽ trầm tư. Lệnh bài trong tay, mát lạnh trơn tròn. Nhưng trong đó trừ đoạn khẩu quyết và khí cơ cường đại ra thì không còn phát hiện nào khác. Hắn ngập ngừng thoáng chốc, sau đó chậm rãi tế ra Thái Sơ chi lực trong cơ thể, trước mặt lập tức có ánh sáng xanh chớp động...
Lâm Nhất thoáng kinh ngạc, rồi lại như có tỉnh ngộ. Hắn từng thử đủ cách đối với ba khối lệnh bài kia, lại đều không chút động tĩnh. Nay nghĩ lại, Hồng Hoang chí bảo không so tầm thường, không phải Thái Sơ chi lực thì không sai khiến được?
Tùy theo tâm niệm khẽ động, Thái Sơ chi lực không ngừng tuôn vào trong lệnh bài, chớp mắt liền ùn ùn tuôn ra như thác khiến Lâm Nhất sắc mặt đột biến, lia lịa thầm hô không ổn. Pháp lực mới khôi phục chưa được hai thành, sao chống nổi liều mạng như thế? Nháy mắt, pháp lực trong cơ thể đã còn thừa không mấy. Nhưng chỉ thấy lệnh bài chợt khe khẽ run rẩy, quang mang dần thịnh, vẫn cứ đang điên cuồng cắn nuốt, hấp thu, khiến hắn thân bất do kỷ, muốn ngừng mà không được...