Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, chửi thầm một tiếng, cường liễm tâm thần, đột nhiên quăng đi lệnh bài. Ai ngờ dị biến lại lên, khiến hắn nhịn không được trợn trừng hai mắt. Chỉ thấy Thanh Long lệnh vạch ra một đạo tia sáng xanh lao thẳng tinh không, giống như một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn thốc đi. Chỉ sát na, một tiếng kêu hót từ ngoài chín tầng trời ẩn ẩn truyền đến, lại hội tụ giữa trời, thong thả vang vọng. Tiếng long ngâm kia không to rõ, lại như kènh lệnh thiên địa đang nhè nhẹ tấu vang, đánh thức trầm mộng, gõ khai Hỗn Độn, chấn triệt bát phương...
Đồng thời với đó, gió gào thét, mây xanh phấp phới, một ảo ảnh Cự Long bỗng dưng hiện ra, nháy mắt biến dài trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm, như cột chống trời, long uy hiển hách...
Thấy thế, Lâm Nhất kinh kỳ không thôi. Trong hoảng hốt, ảo ảnh Thanh Long cự đại như thể có liên quan trực tiếp với mình, phảng phất có thể dễ dàng sai khiến như là tự nhiên phải thế. Hắn bất giác đưa tay lăng không điểm tới, tính thử điều khiển xem sao. Nhưng do pháp lực đã hết, hoặc có thể là nguyên do khác, tình hình tiếp sau hoàn toàn bất ngờ ngoài dự liệu của hắn.
Hết thảy chỉ trong một thoáng chốc, ảo ảnh Thanh Long cực đại chợt yên ắng sụp đổ, lần nữa hóa thành một trận gió cuốn đi xa trong tinh không. Tới vội vã, đi cũng đột nhiên. Hoặc nói cách khác, nó chưa từng xuất hiện qua!
Thanh Long lệnh này có lẽ là một kiện bảo vật công thủ toàn diện, tiếc rằng mình pháp lực không đủ khó mà sai khiến. Chỉ là lệnh bài truyền thừa của Tứ Tượng Chí Tôn không được thần kỳ và cường đại như trong tưởng tượng. Là bởi cách dùng của mình không đúng, hay là vốn đã như thế...
Giữa lúc Lâm Nhất còn đang thất vọng, hai mắt chợt sáng ngời. Chỉ thấy Thanh Long kia vừa đi, phong ảnh lại vẫn còn, trong tinh không đột nhiên hiện ra một hàng tự phù lóe sáng.
Đáng nói chính là, mỗi một tự phù lóe sáng đều lớn hơn mười trượng, tuy hư ảo bất định, lại thấy rất rõ nét, đầu đuôi tương liên, nghiễm nhiên nối thành một đoạn khẩu quyết. Rừng chi bất thanh, giảo chỉ bất trọc, cận bất khả thủ, viễn bất khả xá, tiềm tàng biến hóa...
Lâm Nhất không chút dây dưa, vội ngưng thần quan vọng, đồng thời ghi lại đoạn khẩu quyết kia vào trong ngọc giản. Giây lát sau, tự phù chậm rãi tan biến. Thanh Long lệnh đi mà quay lại, lần nữa về đến trước mặt hắn.
Ngoài ý mất đi hai thành pháp lực, lại có một trận thu hoạch bất ngờ. Tiếp theo, liệu còn kinh hỉ nào khác?
Khóe miệng Lâm Nhất mang theo ý cười, đưa tay tiếp lấy ngọc bài trong hư không. Nếu suy đoán không lầm, trước sau hai đoạn khẩu quyết gộp lại mới là Thanh Long quyết hoàn chỉnh, mà đấy có lẽ chính là truyền thừa chân chính của Tứ Tượng Chí Tôn. Chỉ đáng tiếc pháp lực hao hết, không thể làm y hệt với ba lệnh bài Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trước mắt Long Tôn và Ma Tôn còn đang bế quan, nhân lúc này, không ngại mượn cơ hội tới nghiền ngẫm bí ẩn trong Tứ Tượng lệnh bài một phen. Chỉ cần có thu hoạch, tất sẽ bất phàm!
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất thu lại bốn khối lệnh bài, trong tay chỉ cầm một khối ngọc giản. Một bên thổ nạp điều tức, một bên phân tâm nhị dụng...
...
Hành Thiên tiên vực, Thiên Trì biệt viện.
Hạp cốc xanh mướt tĩnh lặng như cũ. Quấn quanh trên đỉnh núi lại thêm mấy gian động phủ. Đồng gia huynh đệ và Thiên Lang Diệp Mậu mỗi người một gian, chia nhau trấn giữ bốn phía. Làm vậy khiến cho hồ nước nhỏ được cấm chế bao phủ trong hạp cốc càng thêm thần bí mấy phần.
-Đồng Đại trưởng lão! Hôm nay thu hoạch thế nào? Ha ha...
Trước cửa một gian động phủ, lão đại Đồng gia Đồng Lý đang bó gối mà ngồi. Mặt hắn chính đối diện với lối ra hạp cốc, chỉ cần có gió thổi cỏ động liền phát giác ra ngay. Tùy theo một tiếng cười thân thiết truyền đến, một thân ảnh mập mạp kiện tráng hạ xuống trước mặt, bước chân khoan thai, thần thái du nhàn, đắc ý phi phàm, lại đầy người gấm vóc, bộ dạng nghiễm nhiên như một tên thổ tài chủ. Hắn không dám tự đại, vội đứng dậy đưa tay hàn huyên nói:
-Xuất Vân Tử đạo huynh...
Đồng Lý thành tựu tiên thể, đáng ra là nhân vật tiền bối, trong khi Xuất Vân Tử tu vị chẳng qua là Hợp Thể trung kỳ, đáng thuộc vãn bối. Nhưng hắn lại có tự biết rõ ràng, chỉ để ý xưng huynh gọi đệ. Hành động này ngoài có ý thân cận lấy lòng ra thì còn vài phần cảm kích. Lần trước nếu không nhờ đối phương từ bên trong ngăn trở, chỉ sợ huynh đệ nhà mình sớm đã bị tên Thiên Lang không nhân tính kia xé xác. Ân đền oán trả, đạo làm người lý nên như thế. Còn nữa, có Lâm Nhất ở đây, ai dám không an phận!
-Đứng cách trăm trượng, quan sát Thiên Trì một giờ, nhận một trăm Tiên Tinh, chắc giá...
Thấy Xuất Vân Tử cử chỉ hiền hoà, Đồng Lý cũng cười theo, lại nói:
-Ha ha! Hôm nay thu hoạch một ngàn Tiên Tinh, tu sĩ giới nội nghèo quá...
Hắn lấy ra một chiếc Càn Khôn giới tử, tỏ ý đối phương tra xem.
Xuất Vân Tử khoát khoát tay, đung đưa thân mình, đôi mắt trên khuôn mặt béo phì cười thành khe nhỏ. Thầm nghĩ, nếu Lâm huynh đệ ở đây, tất phải khen ta biết cách phát tài. Vây lấy hạp cốc chuyển một vòng, liền phải lấy ra một trăm tiên tinh, quả nhiên đủ lực, đủ kình, cũng đủ hắc! Nhưng mà tôi thể thành tiên, một bước lên trời, trừ Thiên Trì ra, không phân điếm nào khác! Được thân cận tiên duyên như thế, còn đòi gì nữa! Cuối cùng tưởng muốn bước vào trong đó, không có trăm vạn Tiên Tinh, ai cũng đừng nghĩ, hắc hắc...