Vô Tiên

Chương 2188: Chương 2188: Trường phong vô ngấn (1)




Hành Thiên tiên vực toát ra một Thiên Trì, có diệu dụng thành tựu Chân Tiên vô thượng.

Thật hay giả đấy?

Ngươi không thấy Hành Thiên môn Dư Hằng Tử, cùng với Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử, Thành Nguyên Tử và Thiên Trường Tử đều nhờ Thiên Trừ ban tặng mới không một ngoại lệ tu thành cảnh giới Phạm Thiên tiên nhân đấy ư?

Giới nội cuối cùng cũng có tiên nhân của chính mình.

Vậy là, Thiên Trì liền trở thành nơi đông đúc tu sĩ hướng tới. Nếu muốn thành tựu tâm nguyện lên trời thành tiên, đây chính là đường lối duy nhất. Dù chỉ lại gần chiêm ngưỡng quan sát một phen, cũng là cơ duyên khó được. Chỉ là phí dụng quá đắt chút, một trăm Tiên Tinh a!

Chẳng qua, Thiên Trì chính là xuất từ tay Lâm Nhất. Nghe nói Tẩy Tiên trì trong Tử Vi tiên cảnh bị hắn dời một khối đến Hành Thiên. Độ trân quý thế nào không cần nghĩ cũng biết, nếu nhờ đó mà có điều thể ngộ, tuyệt đối là đáng giá!

Lâm Nhất là ai? Thái Thượng trưởng lão Hành Thiên Cửu Châu môn, Chí Tôn giới được được tám nhà Tiên vực công nhận. Còn không biết hắn là ai, vậy có từng nghe thấy qua truyền thuyết Tử Vi tiên cảnh lực chiến quần hùng, hay là quay về thu phục quần yêu? Còn dám nói không biết, đó là ngươi cô lậu quả văn, uổng là tu sĩ!

Cứ vậy, trong hai năm ngắn ngủi từ khi bản tôn Lâm Nhất rời khỏi Hành Thiên, Cửu Châu môn quả đã phát hoành tài, vui đến Xuất Vân Tử cả ngày quấn lấy Bách Lý Xuyên đòi luyện chế vân bào, còn muốn chú trọng phú quý, hoa lệ, để tiện chương hiển ra khí phái tôn vinh của trưởng lão Cửu Châu môn.

Đến sau, ba huynh đệ Đồng nhà lần lượt nghênh tới thiên kiếp Phạm Thiên.

Đã mấy vạn năm chưa từng nghe nói qua có người độ kiếp thành tiên. Tin này chợt như gió xuân ập đến, khiến người giới nội kích phấn không thôi.

Kết quả là, dưới dụng tâm kiệt lực cổ xúy của Xuất Vân Tử, vô số tu sĩ tám nhà Tiên vực giới nội hội tụ đến Thiên Tinh Hành Thiên. Tương tự, phí dụng để quan sát trận thiên kiếp Phạm Thiên này cũng không mọn. Một trăm Tiên Tinh trở lên, kèm theo một câu khách sáo đa tạ khách hàng chiếu cố!

Vì để đại kế phát tài được thực thi thuận lợi, Xuất Vân Tử sai đám vãn bối trong môn vơ vét mỹ tửu các nơi, sau đó nhất nhất đưa tới chỗ đám tiên nhân Ngô Dung. Kẻ sau biết thân phận hắn không tầm thường, tự nhiên vui vẻ nhận lấy. Trong đó Liễu Đạo và Liễu Phàm càng là người thích rượu, nhất thời hứng khởi, hoặc cũng có thể là có ý hộ pháp, dứt khoát song song thân lâm hiện trường đi nhìn náo nhiệt.

Thực sự rất là náo nhiệt! Trong ba tháng Đồng gia huynh đệ độ kiếp, không chỉ gia chủ bảy nhà đồng loạt trình diện, vài ngàn trên vạn tu sĩ tại trường, còn có cao nhân tiền bối Thiên Tiên, Kim Tiên tọa trấn trợ uy, có thể nói thịnh huống chưa bao giờ có!

Không ngoài sở liệu, Đồng gia huynh đệ hữu kinh vô hiểm viên mãn độ kiếp. Cửu Châu môn như mặt trời giữa trưa, mượn cơ hội kiếm đầy bồn đầy bát Tiên Tinh. Vì thế, Xuất Vân Tử phi thường đắc ý. Hắn vốn đã béo tốt lại càng thêm phần phúc hậu, thích ý đủ mười.

Trong nhất thời, Hành Thiên tiên vực và Cửu Châu môn đều trình hiện tình thế vui sướng hướng vinh. Nhưng Bách Lý Xuyên với tính cách cẩn thận lại âm thầm lo lắng. Tuy sớm đã phong bế tất cả truyền tống trận thông đi giới ngoại, song khó miễn sẽ có lúc để lộ phong thanh. Nếu người ngoài biết được tường tình trong giới, những cừu gia kia của Lâm Nhất không chừng liền sẽ tìm tới cửa. Một khi hỗn chiến tái khởi, ngày lành không dễ mới có được này cũng kết thúc. Trước khi tình hình giới ngoại rõ ràng, hành sự không thể thái quá rêu rao a!

Bách Lý Xuyên tâm sự trùng trùng, dứt khoát làm bạn với Xuất Vân Tử trong những lúc nhàn hạ. Hắn mong có thể mượn cơ hội khuyên bảo một hai, hoặc phòng ngừa một phen. Ai ngờ hai người lời không đầu cơ, cuối cùng đành buồn bực vứt bỏ. Còn đối phương không phải uống rượu mua vui thì là du đông du tây, cả ngày khoái hoạt như thần tiên!

Trên đỉnh núi Thiên Trì hạp cốc, trước cửa một gian động phủ, Xuất Vân Tử một tay ôm vai, một tay nâng quai hàm, nhíu mày trầm tư. Trên vách đá ngoài cửa động, đã bị hắn khắc một hàng chữ: Thiên Trì xuất nguyệt minh. Hắn khổ tư minh tưởng câu tiếp theo, lại thật lâu không nghĩ ra được, đành phải hướng nơi không xa oán thán nói:

-Bách Lý Xuyên, ngươi nên tới gom thú tao nhã với ta mới đúng! Bằng không thi từ này thiếu mất nửa bên, thành thể thống gì...

Bách Lý Xuyên vẫn cứ ngồi một mình trên vách núi, im lặng nhìn chân trời. Chắc là tâm tư đi xa, hắn hoàn toàn thờ ơ với lời Xuất Vân Tử.

Thấy không người đáp tiếng, Xuất Vân Tử không cho là đúng ha ha cười vui. Lấy ra một bình rượu hướng tới chỗ Bách Lý Xuyên, ngồi xuống cái huỵch, nói:

-Một vò rượu, một câu thi từ, tuyệt không thiếu nợ, tính ngươi chiếm tiện nghi...

Nói rồi đưa tới bình rượu trong tay.

Bách Lý Xuyên quay người lại, tiếp lấy bình rượu, lúc này mới như chợt hồi thần, quay đầu mắt nhìn chữ viết bên động phủ, thuận miệng nói:

-Linh Sơn vân thủy nhàn...

-Hả? Há mồm là được...

Xuất Vân Tử mặt lộ hỉ sắc, lại khá là tự đắc lắc đầu nói:

-Câu Thiên Trì xuất tháng minh kia của ta khá là ứng cảnh, còn có tên riêng ngầm giấu trong đó...

Bách Lý Xuyên cầm vò rượu, thản nhiên chuốc một ngụm, tay vuốt râu đáp nói:

-Thiên Trì đối Linh Sơn, nguyệt minh đối thủy nhàn, xuất tĩnh mà vân động, chẳng qua ý cảnh bất đồng thôi...

Xuất Vân Tử hoảng nhiên đại ngộ, vui vẻ nói:

-Thiên Trì xuất nguyệt minh minh, Linh Sơn vân thủy nhàn. Trước sau hai câu ngầm giấu hai chữ Xuất Vân, chính là tục danh của ta...

Hắn hướng Bách Lý Xuyên vươn tay tán thán nói:

-Không hổ là Bách Lý tiên sinh, tài tình lắm, cùng ta không phân cao thấp, ha ha...

Hắn ngón tay hư điểm, khắc câu vừa rồi lên vách đá, lại tự mình đắc ý cười nói:

-Giai cú bản thiên thành, diệu thủ ngẫu được chi...

Hai người tương giao đã lâu, đây đó rõ ràng tính tình của nhau. Đối với thói da mặt dày của Xuất Vân Tử, Bách Lý Xuyên đã tập mãi thành quen, chỉ khẽ cười nhạt, tiếp tục lặng lẽ uống rượu một mình.

Xuất Vân Tử thấy Bách Lý Xuyên hồn cứ để đâu đâu, cười trêu nói:

-Sao thế? Chẳng lẽ khốn nhiễu vì tình, mới phải mượn rượu tiêu sầu...

Chính hắn cũng lấy ra một vò rượu, không quản không nhìn sướng ẩm một ngụm.

Bách Lý Xuyên mặt già thoáng đỏ hồng, thả xuống bình rượu, nói:

-Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (Cây cao đón gió). Hiện nay Cửu Châu môn tình thế quá gấp, chỉ sợ vật cực tất phản. Lâm Nhất lại hướng đi bất minh...

-Ai nha...” Xuất Vân Tử xoa vuốt rượu bên mép, hồn nhiên nói:

-- Có Ngô tiên sinh và đám cao thủ tiên đạo ở đây, đủ để phân đình kháng lễ cùng giới ngoại. Còn Lâm huynh đệ vẫn không động tĩnh, tất là có điều cân nhắc, cứ an tâm...

Hắn hơi hơi nghiêng người, ra vẻ thần bí nói tiếp:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.