Lâm Nhất thần sắc như cũ, thâm trầm nói:
- Hiểu rõ!
Tình yêu nam nữ huyền diệu vô cùng, ngươi hiểu rõ cái rắm! Năm đó chỉ là tu sĩ Luyện Khí đã xảo quyệt đa trí khiến người ta khó có thể đối phó, hiện giờ lại càng khó chơi hơn! Xuất Vân Tử sau khi vò đầu bứt tai, tay vung lên giống như đau khổ đưa ra quyết định, trên khuôn mặt béo núc mang theo mấy phần trịnh trọng nói:
- Chờ ta. . . Năm mươi năm! Đợi ở đây xong chuyện rồi, Công Lương Tán không nhọc ngươi lo lắng, ta nhất định sẽ khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu! Nếu ngươi chịu chờ hơn trăm năm, ta sẽ vì ngươi mà không nhỏ một giọt máu lấy giành được Thiên Uy môn, hoặc là Phục Long môn, ngươi chỉ cần toàn lực đối phó một nhà khác trong đó là được, thế nào.
Lâm Nhất yên lặng quan sát Xuất Vân Tử, từ chối cho ý kiến nói:
- Ngươi đã là lão quái vật sống hai ba ngàn năm, sao lại vẫn tham luyến hồng trần như vậy.
- Lời này rất sai!
Xuất Vân Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt chính khí nói:
- Không qua lịch lãm hồng trần còn nói gì tới tu đạo, làm sao thành được tiên!
Nói xong hắn chắp hai tay sau lưng, khí độ uy nghiêm nói:
- Có câu, tu luyện là tĩnh, hồng trần là động, động tĩnh hợp lại, mới là chân thể của đạo.
Lâm Nhất nhướn mày, không thể không gật đầu.
Xuất Vân Tử vẫn giở tư thế cao nhân, trong con mắt dài nhỏ hiện lên một tia đắc ý, khinh thường nói:
- Uổng cho ngươi sống mấy trăm tuổi, đến giờ vẫn là thân thuần dương, há có thể lĩnh ngộ được diệu pháp của hồng trần! Hắc hắc.
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, quay đầu lại, xua tay nói:
- Chờ ngươi năm mươi năm cũng không khó, nhưng ta muốn biết nguyên do chân chính.
...
Cách Tinh Hải cổ thành ngoài trăm dặm về phía bắc, có có tòa núi cao xanh biếc, tên là Nhạc Du. Giữa ngọn núi cao mấy ngàn trượng này có một hồ nước tên là Tinh Hải. Hồ nước xanh thẳm, bằng phẳng như gương, giống hệt quần tinh tụ hợp, ánh mặt trời chiếu vào, cảnh sắc tráng lệ mà kỳ dị!
Bên bờ hồ nước phạm vi mấy dặm, có một động phủ. Trước cửa kỳ hoa dị thảo trải rộng, linh khí mờ mịt, hiển nhiên là một thân tiên nhân gia!
- Nơi này thế nào?
Xuất Vân Tử đứng trước động phủ, giống như chủ nhân chỉ trỏ bốn phía. Thích chí, hắn vuốt cái rằm không râu, cảm khái nói:
- Ngàn năm trộm nửa ngày nhàn, vì nữ vương của ta mà vào trần duyên; Nhạc Du Tinh Hải hơn tiên cảnh, chỉ có thể nói là thiên thượng nhân gian! Chậc chậc! Văn chương thế nào.
Hắn rung đùi đắc ý một phen, không đợi có người nịnh hót, lại cười tự đắc:
- Hắc hắc! Diệu cú ngẫu đắc chi, văn chương bản thiên thành!
Hắn vươn tay ra điểm hờ, trên cửa động phủ cao hơn trước có thêm bốn chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: Thiên thượng nhân gian.
Lâm Nhất chắp tay đi cạnh hồ nước, nghe vẫn không khỏi bĩu môi, giương mắt nhìn về phía xa xa hỏi:
- Ngọn núi này có thể ngăn cản thần thức, sao lại thế?
Hắn lúc trước không phát hiện ra tung tích của Xuất Vân Tử, không biết có phải có liên quan tới Nhạc Du sơn này không.
Xuất Vân Tử quan sát trước cửa nhà mình một lúc, sau đó mới lúc lắc đi tới, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thích ý, phân trần:
- Nơi này không những quan sát được cổ thành ngoài trăm dặm, sâu trong chân núi còn có một tiên mạch nho nhỏ, đủ cho hai ta tu luyện trăm năm! Mà bên trong những ngọn núi xung quanh khảm một loại dị thạch gọi là Tinh Tử, khiến cho qua lại qua lại căn bản không phát giác ra huyền cơ nơi đây! Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Hắn phất tay áo, bên bờ xuất hiện một cái giường nhỏ bằng gỗ rất hoa lệ. Hắn lại cười hắc hắc rồi bất động thần sắc thu hồi, đổi thành một bộ bàn ghế đá, bên trên còn có mấy bình rượu ngon, lúc này mới vươn tay ra mời.
Lâm Nhất coi như không thấy hành vi lén lút của Xuất Vân Tử, mà trong lòng khẽ động. Tinh Tử! Chẳng phải chính là thạch thạch cần thiết để luyện chế tinh chu à? Hắn chậm rãi ngồi xuống trước bàn đá, xua tay uyển chuyển cự tuyệt bình ngọc của đối phương, nói:
- Ta đã đến tận đây rồi, có thể nói nghe thử đoạn cố sự đó của ngươi và nữ vương không?
Xuất Vân Tử là hạng tửu sắc, còn là một cao thủ tiên đạo! Tâm trí và tu vi nước đều hơn xa những kẻ tầm thường, không ngờ cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy một nữ vương sa mạc, thật sự là quá khó bề tưởng tượng. Lâm Nhất mặc dù thầm có tính toán, nhưng khi người ta nhăn nhó không muốn, ại khiến hắn tò mò không thôi.
- Hắc hắc! Kỳ thật không có gì để nói cả. Cổ Lệ nữ vương từng dùng câu 'tình thâm như biển, nghĩa cao như trời' để so sánh, coi như cũng chuẩn xác.
Lâm Nhất mặt không biểu tình buông Tử Kim Hồ Lô xuống, cầm bình ngọc trên bàn lên định ném đi.
Xuất Vân Tử vội vàng giơ tay ngăn cản:
- Ngươi thích thì cứ làm ngọc nát, nhưng đừng phá hỏng rượu cống của quốc sư ta.
Sau đó, hắn cười khổ, miễn cưỡng nói:
- Thôi! Người trẻ tuổi tò mò chuyện nam nữ cũng là do thiên tính! Ta giờ sẽ dạy ngươi một hồi.
Khi ở Cửu Châu, Xuất Vân Tử còn tự thị thân phận mà thu liễm một chút, hiện tại thì không còn cố kỵ gì nữa, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, khiến Lâm Nhất mồm miệng lanh lợi cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Thấy có người sắc mặt khó coi, hắn đành phải thành thành thật thật nói:
- Ngươi và đám người ở ngoài Hạo Thiên cốc gặp phải đại nạn, lại không biết ta cũng có cảnh ngộ rất thê thảm! Kể ra thì dài lắm.