Một ngày đó, Hạo Thiên tháp đột nhiên biến mất, khiến cho Xuất Vân Tử thầm cảm thấy không ổn, khi mọi người đang thất kinh, hắn thi triển pháp môn biến mất. Lúc ấy thấy xung quanh tu sĩ đông đúc, hơn nữa trong đó có cao thủ Hóa Thần, hắn không dám do dự, thừa dịp loạn thoát ra khỏi sơn cốc.
Lúc mới vào Tiên Vực, hai mắt Xuất Vân Tử đen xì, nhất thời không phân rõ đông tây nam bắc, đành phải chạy tới nơi vắng người. Nửa ngày sau, bất giác đã rơi xa nơi thị phi, hắn trong lòng mừng thầm, liền hiện ra thân hình tìm người hỏi đường.
Vừa hay gặp một vị tu sĩ Hóa Thần bước đi vội vàng, Xuất Vân Tử liền tiến lên chào hỏi. Ai ngờ đối phương thấy hắn mặc quần áo khác với bản địa, hơn nữa khẩu âm quái dị còn mang theo nụ cười xảo trá, lập tức trở nên đề phòng và đưa ra nghi vấn: Ngươi đến từ Hạo Thiên, có biết nguyên do Hạo Thiên tháp bị hủy không, vân vân.
Hạo Thiên tháp bị tu sĩ ngoại lai hủy đi, bảo vật trong đó tung tích không rõ. Tin đồn vừa nghe tới việc này đang xôn xao, nhưng Xuất Vân Tử chỉ lo chạy trốn, đối với những gì phát sinh đằng sau thì lại không hay biết gì. Vì vậy, chợt vừa nghe thấy có người ép hỏi như vậy, hắn chột dạ lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng đối phương lại triệu tập nhân thủ đuổi theo.
Xuất Vân Tử hốt hoảng chọn bừa đường mà chạy, bất ngờ lọt vào trong trận pháp mà đối thủ bố trí. Hắn tính tình gian xảo, lại không phải là hạng người mặc cho người ta nhào nặn. Trong cơn giận dữ, hắn quét sạch thái độ lười biếng thường ngày, ra sức chém giết. . .
Sau một phen đại chiến liều chết, Xuất Vân Tử giết chết một đối thủ, lại bị ba tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ khác liên thủ đánh cho trọng thương. May mà hắn dựa vào ẩn thân thuật, lúc này mới đào thoát khỏi vòng vây.
Một đường chạy như điên! Cho đến sau nửa tháng, Xuất Vân Tử bị thương nặng không chống đỡ nổi ngã xuống đất. Đó là một mảng đại mạc mênh mông bát ngát, còn có thiết kỵ va đám người truy đuổi. Chưa thấy rõ tình hình bốn phía, hắn đã trợn mắt ngất đi.
Không biết trôi qua bao lâu, Xuất Vân Tử đang hôn mê không chịu nổi đau đớn mà tỉnh lại, lúc này mới phát giác mình bị người ta lột hết quần áo trói vào cột, đang bị rơi cắm mũi nhọn hung hăng mà quật. Xung quanh là một đám hán tử quần áo cổ quái, đang hô to gọi nhỏ.
Đau quá! Một roi quất xuống, trên da thịt trắng nõn chính là một vết máu. Sau khi Xuất Vân Tử tức giận, lập tức rơi vào tuyệt vọng. Tu vi của hắn đã tiêu hao hầu như không còn, thương thế thảm trọng, muốn thi triển thuật hộ thể cũng không thể. Đặc biệt là trên người hắn còn bị một tầng pháp lực kỳ dị trói buộc nên căn bản không thể giãy dụa, đành phải cứ như vậy giống như một con gia súc bị người ta lăng nhục.
Đồng thời, Xuất Vân Tử đã minh bạch tình cảnh của mình. Đây là lọt vào trong tay một đám giặc cỏ sa mạc rồi! Trong đó có một lão giả xấu xí còn cầm một khối tinh thạch đang lẩm bẩm, giống như đang thi triển một loại bí thuật, chỉ đợi hắn triệt để bị giam cầm sẽ xẻ thịt nướng ăn.
- Trời giáng ác ma trừng phạt chúng sinh! Mà tổ tiên thần linh không gì không làm được, che chở cho con dâncủa người được bình yên vô sự! Ác ma biến thành dê béo, chia nhau mà ăn sẽ có thể gặp nạn hóa may! Trời xanh ban thưởng.
Một tên mập miệng đầy máu tươi, giương nanh múa vuốt từ trên trời rơi xuống, khiến đám giặc cỏ đi đến đây hoảng sợ. Đây là chủ mưu đánh lén hay là ác ma trời giáng xuống? Mọi người vội vàng mời Vu sư trong hội tới đoán cát hung, mới có cảnh tượng không thể tưởng tượng được này.
Chuyện bình thường như Giết người ăn thịt, gặm sống ác ma thì đổi xui tránh họa, khiến đám hán tử dã man này chạy theo như vịt, thoáng cái đã lột quần áo Xuất Vân Tử đang bất tỉnh nhân sự rồi treo lên cột, cũng muốn rạch bụng hắn ra. Ai ngờ dao nhỏ sắc bén lại không thể cắt được thân thể béo tròn lại da thịt non mịn ấy, vào thời điểm mấu chốt có Vu sư thi triển tài năng.
Vị Vu sư kia có lẽ đã phát giác ra thân phận của Xuất Vân Tử, đã có ý muốn đẩy người ta vào chỗ chết. Không biết hắn thi triển ra thủ đoạn gì, cuối cùng đã dần dần giam cầm được khí cơ trong cơ thể đối phương. Để khoe ra pháp lực vô biên của mình, lão giả này còn sai người quất roi để xem hiệu quả.
Xuất Vân Tử dĩ nhiên nhìn ra sự dị thường của Vu sư, đó là lão giả có tu vi Luyện Khí, tinh thạch trong tay lộ ra vài tia tiên nguyên chi lực, lại thêm dùng chú quyết kỳ dị thi triển ra pháp thuật, không ngờ khiến cao nhân tiên đạo đang lạc phách như hắn cũng phải đành bất lực. Đương nhiên, về sau hắn mới biết tinh thạch đó gọi là 'Tinh Tử', có tác dụng cắn nuốt thần thức và pháp lực.
Đúng là một kiếp ngàn năm! Xuất Vân Tử đang kêu khổ không ngừng thì một con nhân mã từ xa chạy đến. Người Cầm đầu không ngờ là nữ hài tử mười hai mười ba tuổi, tuổi tác không lớn lại tư thế oai hùng hơn nữa còn xinh đẹp kinh người. Phía sau Nàng ta dẫn theo hơn mười thị vệ, đều mặc giáp cầm binh khí, thân hình cường tráng mà bưu hãn. . .
Giặc cỏ có bốn năm mười người, căn bản không để người đang đến vào mắt. Mà nữ hài tử thấy một nhóm hung ác đang tra tấn một người đáng thương, không khỏi tâm sinh trắc ẩn, liền nũng nịu quát lớn:
- Thả tên mập đó ra!
Không ai để ý tới, nàng ta trong cơn giận dữ vung roi ngựa xông tới. Tùy tùng đi theo quát to:
- Cổ Lệ công chúa có lệnh! Kẻ dám không theo, giết không tha!
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp đó thì ra là tiểu công chúa của Tinh Hải cổ quốc! Một đám giặc cỏ mắt lộ hung quang, dãi nhỏ ba thước, cầm đao nghênh đón.
Vốn định dùng vương uy ắt sẽ khiến vạn người cúi đầu, ai ngờ lại đụng phải một đám vong mạng! Đợi Cổ Lệ công chúa cùng với thị vệ vương tộc hiểu ra thì đã thân hãm vòng vây. Tiếp theo chính là một hồi chém giết kinh tâm động phách, thảm thiết dị thường.
Thị vệ đi theo từng người chết đi, tiểu công chúa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Nàng ta một mình một người lui tới bên cạnh Xuất Vân Tử, vẫn còn run rẩy nhưng lại không quên an ủi:
- Đừng sợ! Nơi này cách vương thành không xa.
Đại mạc huyết quang nổi lên bốn phía, tiếng binh khí leng keng vang lên, trong bão cát và tiếng hò hét, một tiếng 'đừng sợ' đó giống như sấm đánh giữa mùa xuân, lanh lảnh lọt vào tai, lại khiến cho người ta thần hồn kích động. Một tiểu nha đầu hơn mười tuổi! Vì một người xa lạ gặp nạ, nàng ta không tiếc dùng thân hình yếu đuối nhỏ nhắn của mình để đối mặt với cương đao sắc bén.
Khoảnh khắc đó, Xuất Vân Tử chỉ cảm thấy hai, ba ngàn năm qua đều sống uổng phí, một thân tu vi đều để chó đất nuốt đi! Nam nhân đại trượng phu, sao có thể trốn sau lưng một nữ tử, huống chi đó còn là một đứa bé các mười tuổi! Hắn xấu hổ, hắn cảm khái, hắn phẫn nộ, hắn không thể nhịn được nữa. . .
Không có pháp sư đó làm phiền, Xuất Vân Tử liều mạng giãy ra khỏi dây thừng, ngưng tụ một tia tu vi còn sót lại cuối cùng, đột nhiên nhảy vào trong đám người mà chém giết. Giống như một con giao long nổi giận, hắn dùng tay đấm, hắn dùng chân đá, hắn dùng răng cắn, đi đến đâu là huyết nhục bay tứ tung tới đó.