Thị vệ của Tinh Hải cổ quốc chạy đến, lại ai nấy đứng lặng trong cát bụi tung bay trợn mắt há hốc mồm. Bên trong một đống máu tanh hỗn độn, chỉ còn hai người. Cổ Lệ công chúa vẫn còn khiếp sợ, khóc nỉ non không thôi; còn có một nam tử mập mạp áo rách quần manh đang ở bên cạnh che chở, an ủi.
Cổ Lệ tự biết đã gây ọa rồi, đành phải theo các thị vệ rời đi, lại lòng có vướn bận mà liên tục quay đầu lại nhìn. Thấy người đó vẫn uy phong không giảm phất tay tạm biệt, nàng ta mới nín khóc mỉm cười. Vốn muốn cậy mạnh cứu người, ai ngờ cuối cùng lại được người ta cứu. Sinh tử tồn vong dựa vào nhau, thật sự khiến người ta khó quên.
Đại đội nhân mã không còn bóng dáng, Xuất Vân Tử lập tức ngã vật xuống đất, lại vui vẻ cười ha ha. Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết! Ta vừa rồi thật sự vì một một tiểu nha đầu mà liều mạng sao?
Xuất Vân Tử chôn mình sâu dưới cát, lại ngất đi. Sau nửa năm hắn mới từ dưới lòng đất chui ra, xuất phát về phía tòa cổ thành trong tưởng tượng đó.
Từ đó về sau, Xuất Vân Tử ở tạm cư ở Tinh Hải cổ thành. Khi hắn chậm rãi khôi phục tu vi, dứt khoát liền ở trên Nhạc Du sơn ngoài thành cắm rễ ở lại không đi. Một là mượn dùng tiên mạch dưới lòng đất đêr tu luyện, hai là ở bên cạnh dõi theo thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người đó.
Năm Cổ Lệ công chúa mười tám tuổi, vương tộc vì liền tìm chồng cho nàng ta. Đối phương chính là công tử nhà tướng quân, cường tráng mà uy vũ bất phàm. Không nghĩ tới khi sắp cưới, người đó không ngờ cởi truồng chết trong nhà ấm trồng hoa của di nương nhà mình. Rồi sau đó, lại có ấu tử của lão thần cùng với tài tuấn đương triều, mỗi khi tới muốn thành rể hiền của Tinh Hải cổ quốc đều không phải ngã chết trong bồn cầu thì cũng là bất ngờ chết trong kỹ viện.
Sau mười năm Xuất Vân Tử tới đại mạc, công chúa hơn hai mươi tuổi đã tới tuổi hận không thể gả chồng. Sa mạc cổ quốc trước giờ có lệ cũ kế tục không phân biệt nam nữ, lão quốc quân liềm muốn truyền vương vị cho Cổ Lệ xinh đẹp động lòng người, nhưng mấy vị vương huynh vương của nàng ta lại không muốn vậy.
Trải qua năm năm rối bời, ngày quốc quân thọ chung chính tẩm, Cổ Lệ không chỉ không kế thừa vương vị, còn bị người ta cường hành áp giải ra khỏi thành. Các đồng bào Của nàng ta muốn gả nàng ta tới dị vực.
Cổ Lệ mặc dù trời sanh tính mạnh mẽ hơn nữa rất có chủ kiến, nhưng đành chịu vì thân là một nữ tử, chung quyvẫn không phải đối thủ của những vương tử vương tôn này. Lúc nàng ta đang than thở hồng nhan bạc mệnh, một thân ảnh mập mạp từ trên trời hạ xuống. Đó không phải là người năm đó tình cờ gặp ở đại mạc sao? Không ngờ còn là tiên nhân.
Bỗng nhiên, phát Cổ Lệ phát giác sinh mệnh của mình không hề điêu linh. Thân hình dày rộng đó, nụ cười ôn hòa đó chẳng phải chính là chỗ dựa mà mình tìm cả đời sao.
Một nhóm mấy trăm thị vệ đều không biết phải làm gì, mà Cổ Lệ thì lại đứng trên xe ngựa ngẩng đầu cười hỏi:
- Tên mập, sao lại tới đây?
Người đó một tay ôm ngang eo nàng ta, cười ha ha nói:
- Có ngươi năm đó xả thân cứu giúp, Xuất Vân Tử đặc biệt xả thân báo đáp mà đến!
Xuất Vân Tử mang theo Cổ Lệ giết về vương thành, đoạt lại vương vị.
Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, Cổ Lệ ngồi trên vương vị cảm hoài không thôi. Nàng ta nói với Xuất Vân Tử đang mải uống rượu ngon:
- Tục truyền, tiên nhân đều là hạng người thanh tâm quả dục, lại không ngờ cho ta gặp được một tên mập tình sâu tựa biển, nghĩa cao như trời.
Thấy đối phương đắc ý tới cả người run rẩy, nàng ta lại tình thâm thắm thiết nói:
- Ta hiến dâng thân thể của ta, thành của ta, cho ngươi trở thành vương của ta.
...
Lâm Nhất rời khỏi bàn đá, dọc theo hồ nước chậm rãi bước thong thả. Xuất Vân Tử cười nói:
- Nữ nhân! Chỉ sợ già nua xuống sắc! Ta nói sẽ ở bên nàng ta cả một đời, sao có thể nuốt lời chứ! Mười năm nay bế quan xa cách Cổ Lệ, lát nữa còn phải an ủi một phen mới được! Ài! Phải tìm đan dược trú nhan hay là...
Non sông tươi đẹp này thật sự đúng là một động tiên. Quan sát xung quanh một lúc, Lâm Nhất lăng không bay tới ngọn núi ở đối diện hồ, phía sau truyền đến tiếng cười ha ha của Xuất Vân Tử:
- Dâng thân thể của ta, thành của ta, cho ngươi trở thành vương của ta, chậc chậc! Còn cầu gì nữa.
Lâm Nhất hạ xuống ở bờ bên kia, nghe thấy động tĩnh phía sau, không khỏi thầm lắc đầu. Xuất Vân Tử sao lại để ý tới vương vị phàm tục, lại động chân tâm với nữ vương kia! Một người phong lưu không ngờ lại nhất kiến chung tình với mười nữ hài tử hơn mười tuổi, còn thủ hộ tới giờ, cũng muốn tiếp tục bầu bạn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được chứ!
Chuyện liên quan tới tình yêu nam nữ, Lâm Nhất tự nhận ngây thơ. Năm đó trong những ngày sống chung với Lam Kỳ Nhi, tuy nói là khăng khít với nhau, nhưng lại vẫn bình thản tự nhiên, thậm chí còn chưa từng nhìn kỹ dung nhan động lòng người đó. Cho tới khi mấy đi mới cảm thấy nuối tiếc.
Trong hoảng hốt, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, trong thần sắc hiện ra một tia chua chát. Một mực tị húy tên người đã che giấu rất lâu rồi, thân ảnh màu trắng đó như loáng thoáng hiện lên trong lòng.