Ở ven hồ Tinh Hải trên Nhạc Du sơn, Lâm Nhất mở một động phủ của mình. Hắn tuyên bố muốn tĩnh tu một đoạn thời gian, liền đóng cửa không ra, cũng không quên từng thời từng khắc lưu ý tới nhất cử nhất động của người hàng xóm.
Sau mấy ngày, vị quốc sư kia quả nhiên đón nữ vương lên núi, còn bày giường mềm và đặt rượu ngon thức ăn ngon. Trong nhất thời, bên hồ nước cảnh xuân vô hạn.
Bất đắc dĩ, Lâm Nhất đành phải bịt kín động phủ, để tránh phải thấy hành vi phóng đãng của người nào đó.
Động phủ của Lâm Nhất không lớn, chỉ có địa phương vài ba trượng, đơn sơ mà sạch sẽ mát mẻ. Sau khi hắn cân nhắc một thoáng, liền cải tạo tụ linh trận pháp rồi cắm ở bốn phía, lập tức rải ra một tầng tiên tinh rồi khoanh chân ngồi xuống.
Từ tiên tinh có được trong tiên mạch dưới Tinh Xảo môn Phi Vân chướng, cộng thêm tiên tinh mà sáu vị đồng đạo lâm nạn để lại, Lâm Nhất lúc này có hơn một trăm sáu mươi khối tiên tinh. Đã không thiếu vật tu luyện, đề thăng tu vi mới là chính sự, hơn nữa tạm gác lại chuyện luyện chế ma cốt, tinh chu cùng với phân thân.
- Hừ! Ngươi sao chỉ lo tu luyện một mình.
Không đợi Lâm Nhất nhập định thổ nạp, trong khí hải có người kêu lên, còn ủy khuất nói:
- Ta phải chờ tới khi nào mới có thể nặn lại Nguyên Thần? Ngươi hay là chia một nửa tiên tinh cho ta đi.
Bất kể là tu sĩ, hay là một dòng tàn hồn, chỉ có tu thành Nguyên Thần mới có thể kéo dài tiên đạo, cùng tồn tại với thiên địa. Cho nên, tu sĩ Hóa Thần mất nhục thân nhục thân cũng không phải lo tới tính mạng, sau khi tu tới cảnh giới Hợp Thể liền có thể bằng vào Nguyên Thần để nặn lại chân thân. Bởi vậy có thể thấy được, Nguyên Thần đối với Thiên Trần mà nói thì quan trọng cỡ nào. Nhưng hơn trăm khối tiên tinh mà chia làm hai thì thế nào? Càng đừng nói tới còn có một lão long đang hấp hối.
Có điều, Thiên Trần đã nhắc nhở Lâm Nhất đúng lúc. Lúc này không phải như trước kia, làm việc không thể theo khuôn phép cũ. Hắn không có tâm tư tu luyện, sau khi vun tay áo thu hồi tiên tinh liền nhấc chân ra khỏi động phủ.
Trên giường mềm ở bờ bên kia, Cổ Lệ đang nhéo tai Xuất Vân Tử khiển trách:
- Ta lúc trước không chê ngươi béo, ngươi hiện giờ lại chê ta già, có tin lão nương nhảy xuống hồ cho ngươi xem không.
Nhe răng nhếch miệng cầu xin tha thứ:
- Ngươi tuổi đã gần năm mươi mà dung mạo vẫn xinh đẹp như tuổi thanh xuân, ở trong mắt ta vẫn như một tiểu nha đầu! Ta chỉ là nhắc tới sự thần kỳ của đan dược trú nhan chứ không có ý khác, ngươi thủ hạ lưu tình.
Vị nữ vương cao quý lãnh diễm kia đã trở thành người đàn bà đanh đá, quốc sư uy phong bát diện thì thành tù nhân. Hai người một người nguyện đánh một nguyện chịu đòn, mặc dù cử chỉ bất kham nhưng lại rất vui vẻ.
Lâm Nhất coi như không thấy phong quang kiều diễm ở bên kia hồ, ngược lại bay thẳng lên trời.
Sau một thoáng, Xuất Vân Tử nhận được truyền âm quần áo không chỉnh chu đi theo, mặt mày hớn hở nói:
- Tẩu tử của ngươi bảo ta chuyển lời chào tới tiểu thúc! Nàng ta còn hiếu kỳ ngươi sao mấy trăm tuổi rồi mà vẫn giữ thân như ngọc, có phải là có bệnh kín gì không, hắc hắc...
Thấy đối phương muốn nói lại thôi, còn mang theo một tia quẫn bách quay mặt qua chỗ khác, hắn không nhịn được đắc ý cười to.
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, bất đắc dĩ xoay người lại, nói:
- Ngươi và nữ vương cứ ân ái, việc gì phải để ý tới người khác.
Hắn không muốn trở thành trò cười của đối phương, thật sự là trên mặt mũi không chịu được.
Xuất Vân Tử thờ ơ nói:
- Tẩu tử nhà ngươi cũng không phải là cố ý, nàng ta còn muốn tặng ngươi mấy thị nữ.
Lâm Nhất vội vàng xua tay, lời ít mà ý nhiều nói:
- Ta muốn rời khỏi mấy ngày, mượn ẩn thân thuật của ngươi dùng một chút!
Xuất Vân Tử thu hồi nụ cười, kinh ngạc nói:
- Ta nói này huynh đệ, cách mượn của ngươi đúng là hiếm thấy.
Lâm Nhất thản nhiên nói:
- Huynh đệ một nhà, ngươi dong dài cái gì! có cho mượn hay không!
Xuất Vân Tử giương mắt quan sát, lại mỉm cười nói:
- Tiểu tử ngươi đúng là thay đổi rồi.
Không cho đối phương lên tiếng trả lời, hắn tự nói:
- Lần đầu khi gặp ngươi, ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí, cẩn thận có thừa lại biết không tàng cơ; Về sau khi nói tới Cửu Châu thì nội liễm trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không khỏi quá mức rụt rè mà bộ dạng thối tha. Mà lúc này ở đây, ngươi há miệng ra là nói những lời thô tục, quay mặt lại thì vân đạm phong khinh, có thể nói là tướng không tô màu, ảnh không để tiếng, cảnh giới tự thành, khiến người ta cảm thán không thôi!
Lâm Nhất nhướn mày, vung tay tung ra mười điểm tinh quang.
Hai mắt Xuất Vân Tử sáng rực, trên tay đã có thêm mười khối tiên tinh. Hắn mặt mày vui sướng, lại giả vờ không vui quát lên:
- Huynh đệ trong nhà, cái gì mà mượn với không mượn, đúng là tục tằng quá thể.
Thấy đối phương thần sắc khinh thường, hắn cười ha ha, lại mang theo mấy phần thân thiết hỏi:
- Ngươi muốn đi vào hiểm địa à?
Lâm Nhất thản nhiên nói:
- Ta muốn tới Hành Thiên Tiên Vực một chuyến, để tránh gặp phải cường địch, đành phải phòng bị trước!
Xuất Vân Tử không hề thừa nước đục thả câu, vung tay tung ra một chiếc ngọc giản, lại hỏi:
- Khi nào thì quay lại?
Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Nhanh thì mấy tháng, lâu thì mấy năm.
Xuất Vân Tử giả vờ ngạc nhiên, vội vàng xoay người muốn đi, như thiêu như đốt nói:
- Dám để nữ vương chờ lâu, tội to tày trời.
Lâm Nhất nhìn về phía ngọc giản trong tay, hơi ngẩn ra, thất thanh hỏi: