- Sao lại là Ký Hồn thuật?
Đối phương ở xa xa cười một tiếng, trả lời:
- Ẩn thân thuật chẳng phải là đến từ Ký Hồn thuật à. Ta năm đó xóa đi, ngươi chỉ có được một nửa công pháp thôi, ha ha!
Xuất Vân Tử chính là nói năm Lâm Nhất vừa thoát thân khỏi Huyền Thiên tiên cảnh. Hai người từng ở trong một rừng cây cò kè mặc cả, Lâm Nhất vốn tưởng rằng chiếm được tiện nghi của người ta, không ngờ tới mấy trăm năm sau mới biết là bị lừa.
...
Đây là một địa phương rời xa đại mạc. Trong sơn dã mênh mông, có nước chảy róc rách, còn có cây xanh thành rừng, trong buổi sáng mùa hè càng tăn thêm mấy phần ý vị khiến người ta vui vẻ.
Bên một dòng suối, dưới một gốc cây già, Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tọa. Ánh bình minh xuyên qua khe lá chiếu xuống, mấy ánh hào quang lượn lờ lấp lánh, thỉnh thoảng có mấy tiếng chim hót truyền đến, khiến cho bình minh nơi này càng tăng thêm mấy phần rực rỡ.
Lâm Nhất Tĩnh tọa một đêm lúc này chậm rãi mở mắt. Con mắt thâm thúy lấp lánh sáng, nhìn về phía ngọc giản trong tay, khóe miệng hắn phác ra một nụ cười thản nhiên.
Nhớ rõ Xuất Vân Tử từng nhắc tới, Ký Hồn thuật đến từ Huyền Thiên điện của Huyền Thiên tiên cảnh, tất nhiên không tầm thường. Mà đối với Lâm Nhất mà nói, tác dụng lớn nhất của pháp môn này chính là dùng để tu luyện phân thân. Ai ngờ trải qua mấy trăm năm, sau khi lấy ra mười khối tiên tinh, Ký Hồn thuật đổi được mới xem như là lộ hết đỉnh cao, cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Ký Hồn thuật tổng cộng có hai bộ thượng và hạ, Lâm Nhất trước đây chỉ là có được ký hồn phân thần thuật, mà Xuất Vân Tử thì giấu đi là ẩn hành nặc hồn và ký thân hợp thể thuật.
Dưới thần thức cường đại, ẩn thân thuật tầm thường không thể nào trốn và giấu được. Chỉ vì có thể tàng hình, lại khó mà ẩn đi được dấu vết tồn tại của thần hồn. Mà bằng vào Ký Hồn thuật, không ngờ có thể dung nhập thần hồn vào hư vô, khiến người ta không thể tra xét.
Ẩn thân thuật không ngờ thần kỳ như vậy, mà khiến Lâm Nhất cảm thấy có thu hoạch ngoài ý muốn chính là một thiên Ký Thân Hợp Thể chi thuật cuối cùng. Thế nào là 'Hợp Thể'? Dùng hư vô vì giường, dùng thiên địa làm đỉnh lô, thoát phá hư không, Nguyên Thần bất phôi, đấy chính là luyện hư hợp thể.
'Ký Thân Hợp Thể chi thuật' thì dùng ký thân làm cơ sở, Nguyên Thần làm tôn, khiến cho phân thân tu luyện ra hình thần hồn hóa, đều có uy thế hợp thể của thoát phá hư không!
Nói ngắn gọn thì phân thân Lâm Nhất sau này tu luyện ra có thể tùy thời hóa thành bản tôn. Chỉ đợi khi cảnh giới đại thành, tu vi của phân thân sẽ không bị giới hạn trong ba thành của bản tôn nữa, thành tựu ngày sau là không thể tưởng tượng. . .
Thiên Ký Hồn thuật đầy đủ này có thể nói là tới rất đúng lúc!
Theo tâm niệm khẽ động, Lâm Nhất biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ngoài mười vạn dặm.
...
Đại sơn tám ngàn dặm tên là Phục Long. Đây chính là đàn tràng của Hành Thiên Phục Long môn. Cách sơn môn trăm dặm có thôn trấn, gọi là Phục Long trấn.
Lúc chạng vạng, trên thôn trấn vẫn người đến người đi. Trong một tửu quán ở đầu phố, một chưởng quầy tu vi Trúc Cơ đột nhiên biến sắc, lập tức hổn hển la lên với mấy tu sĩ đang uống rượu:
- Ai trộm rượu của ta.
Tủ bày hàng ở phía sau hắn trống rỗng, mười mấy bình rượu được xếp ngăn nắp lúc trước đã không thấy đâu.
- Chưởng quầy, xin ăn nói cho cẩn thận! Đang ngồi đây đều là đồng đạo Kim Đan và tiền bối Nguyên Anh, đều không phát giác ra dị trạng ở quầy hàng của ngươi.
- Có lẽ là tự ngươi cất rượu đi, chỉ là cố ý lừa bịp tống tiền chúng ta. . .
- Hừ! Chưởng quầy, xin khuyên ngươi một câu, đừng vì tham mấy khối linh thạch mà chuốc họa vào thân.
- ...
Chưởng quầy là lão giả, chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sau khi nổi giận một phen liền lập tức tỉnh táo lại. Hắn thầm hô một tiếng xui xẻo, vội vàng liên tục chắp tay xin lỗi các tu sĩ đang thần sắc bất thiện trong tửu quán:
- Là tội của tại hạ, vừa rồi đúng là ăn nói lung tung.
Trong nửa nén hương, ở thôn trấn lại có mấy vị chưởng quầy tửu quán ăn nói lung tung.
Cách Phục Long ngoài vạn dặm, trăng sáng nhô cao, bóng đêm mênh mông. Đồi núi đồi núi tĩnh lặng không người, đột nhiên phá không bay ra một vò rượu rỗng, bộp một tiếng vỡ vụng. Lại một thoáng sau, mấy tiếng cười khẽ vang lên, sau đó hiện ra thân ảnh đang ngồi khoanh chân của Lâm Nhất. Khóe miệng hắn nhấc lên, thần sắc quái dị.
Ký hồn ẩn thân, quả nhiên không tầm thường! Bằng vào pháp môn này, ở Phục Long trấn giống như chỗ không người. Chỉ cần không gặp phải cao nhân từ Hợp Thể trở lên, căn bản không lo bị nhìn thấu chân thân. Mà tốn hơn tháng tìm đến nơi này, không phải là để trộm mấy hũ rượu.
Lâm Nhất ngẩng đầ nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên chìm xuống lòng đất, tới thẳng sâu trong chân núi Phục Long. Cùng lúc đó, Tầm Linh giới lơ lửng trước người hắn có hào quang chớp động.
Sau một canh giờ, Lâm Nhất ngừng thế đi ở sâu vạn trượng ở dưới đất. Nhìn tình hình phía trước, hắn hơi kinh ngạc. Đó là một tòa tiên mạch có phạm vi hơn mười dặm, bốn phía có cấm chế phòng hộ, có thể nói là phòng bị sâm nghiêm. Mà bên trong nguyên khí dồi dào, khiến người ta động lòng không thôi.
Phục Long môn không ngờ có một tòa tiên mạch lớn như vậy, chẳng trách lại trở thành đại tiên môn số một số hai dưới Hành Thiên môn!
Lâm Nhất thu hồi Tầm Linh giới, xích mang trong mắt bắn ra, chậm rãi lượn vòng xung quanh tiên mạch dưới lòng đất. Lại trôi qua hai canh giờ, hắn ngừng lại. Bên trong Huyễn Đồng, cấm chế nơi này là yếu nhất, còn có một khe hở không dễ phát hiện.
Thấy vậy, Lâm Nhất mỉm cười, nói với nhân ảnh nhỏ nhắn không an phận trong khí hải:
- Tiểu nha đầu, nơi này thế nào.
Có người nghiêm nghị nói:
- Xin hãy gọi ta là Trần Tử!
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, không nói gì, đối phương lại kinh ngạc nói:
- Ồ! Nơi này chính là tiên mạch của tiên môn! Ngươi đây là....
Nàng ta lại mang theo mấy phần vui sướng, nói:
- Kẻ trộm rượu uống thì coi như là nhã tặc! Đánh cắp tiên mạch thì chính là tiên môn đạo tặc.
Tiên môn đạo tặc thì làm sao? Nếu không phải có người cả ngày kêu la muốn nặn lại Nguyên Thần, ta làm sao phải khổ như vậy! Lâm Nhất phân phó:
- Ta mượn kim kiếm, đưa ngươi vào trong trong tiên mạch, việc này không nên chậm trễ!
- Hì hì! Không thành vấn đề! Không ngờ trong kim kiếm này của ngươi có Càn Khôn khác.
Theo tiếng cười, một luồng hồng quang mỏng manh bay vào bên trong Kim Long kiếm trên tay Lâm Nhất. Mà chỉ trong nháy mắt, liền có người kinh hô:
- Ối, là ai.
Lâm Nhất không phân trần, giơ Kim Long kiếm lên ném về phía trước. Theo một đạo kim quang xuyên qua khe hở của cấm chế đó, nháy mắt đã tiến vào sâu trong tiên mạch, hắn lúc này mới thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm:
- Còn có thể là ai nữa, mong hai người các ngươi ở chung vui vẻ.