Người không biết, quỷ không hay, Lâm Nhất đưa Kim Long kiếm, tính cả lão long và Thiên Trần vào trong tiên mạch dưới lòng đất của Phục Long môn. Sau đó hắn lặng lẽ độn đi xa.
Hành động này ngươi là bất đắc dĩ. May có Thiên Trần làm phiền và nhắc nhở, lúc này mới tạm thời giải quyết xong một tâm sự. Hiện giờ bên tai thanh tịnh, còn có thể giúp nàng ta và lão long mượn dùng tiên mạch để nuôi dưỡng thần hồn chi lực. Chỉ cần vài ba chục năm sau, hai người nặn lại Nguyên Thần là không khó.
Ngoài mấy vạn dặm, Lâm Nhất từ dưới lòng đất chui ra. Hắn vốn định cứ vậy quay về đại mạc, nhưng lập tức lại từ bỏ tâm tư đó. Bờ hồ Tinh Hải của Nhạc Du sơn đó chính là thiên thượng nhân gian của Xuất Vân Tử và nữ vương, một ngoại nhân như hắn tới xem náo nhiệt cái gì! Có lẽ lời nói của Thiên Trần không sai.
Lâm Nhất hơi suy tư một chút, lấy ra dư đồ tìm phương hướng rồi xoay người biến mất trong bóng đêm. Mười ngày sau, hắn xuất hiện trong một sơn cốc. Nơi này cách Thiên Môn sơn của Thiên Uy môn cả vạn dặm, rất là yên ắng.
Sắc trời còn sớm, hơn nữa bốn bề vắng lặng, Lâm Nhất ngồi trên một tảng đá núi, thuận tay triệu thiết bổng Thiên Sát. Chưa đợi hắn bấm pháp quyết, chung quanh lập tức nổi cuồng phong, theo đó là một con bạch hổ nhảy ra.
Súc sinh đó chân đạp mây đen, uy phong lẫm lẫm, nhe răng nhếch miệng lặng lẽ gầm gừ. Sau một phen rung đùi đắc ý, nó trong nháy mắt hóa thành thân thể hơn trượng rồi hạ xuống đất, trong thần thái dữ tợn không ngờ hiện ra vẻ thân thiết hiếm có.
Thấy vậy, Lâm Nhất thầm gật đầu. Sau khi Bạch Hổ nuốt một viên kim đan liền ngủ say, cho đến hôm nay mới tỉnh dậy, mà tu vi lại đề thăng. Nghĩ nghĩ, hắn gác thiết bổng Thiên Sát lên đùi, trong tay phải bỗng nhiên xuất hiện thêm một Nguyên Anh. Đây là giết người đoạt được trong Cửu Châu Hậu Thổ tiên cảnh, với giữ tới bây giờ chưa dùng.
Giống như ngửi thấy mỹ vị, bạch hổ hưng phấn lắc lư cái đầu.
Người nhỏ trong tay Lâm Nhất chính là bộ dạng tu sĩ trông rất sống động, chỉ là thần hồn câu diệt mà trở thành một tử anh. Hắn khẽ thở dài, lập tức trong lòng dứt khoát, ném về phía cái miệng to như chậu máu của bạch hổ. Sau đó hắn lại lấy ra hai Nguyên Anh đến từ Thần Đạo môn, nhất tịnh tiện nghi cho súc sinh đó.
Bạch hổ nuốt liền ba Nguyên Anh, vẫn chưa ngủ say như lúc trước mà tinh thần phấn chấn chạy lòng vòng tại chỗ, hai mắt hổ vẫn không rời hai tay Lâm Nhất, bộ dạng ăn không biết no.
Hừ! Lão tử cho ngươi vỡ bụng mà chết! Lâm Nhất nhíu mày, lại lấy ra ba bình ngọc, chính là Thú Nguyên đan có thể khiến thần giao tu thành Nguyên Thần. Hắn thuận tay bóp nát một cái, ba viên đan dược vừa mới hiện thân liền bị bạch hổ hút vào trong bụng. Hắn lại bóp nát bình ngọc thứ hai, đan dược biến mất trong nháy mắt, hổ ảnh màu trắng đó cũng không thấy đâu.
Tuy nói là cố ý làm, nhưng Lâm Nhất vẫn hơi lo lắng. Mà trong thần thức, bạch hổ đó đang ở trong thiết bổng Thiên Sát say sưa đi vào giấc mộng, căn bản không hề có dấu hiệu nổ tan xác mà chết. Đúng là tên gia hỏa tham ăn tham ngủ!
Lại trì hoãn một lát, Lâm Nhất thu hồi thiết bổng, biến mất, hóa thành một cơn gió nhẹ biến mất trong không trung. Cho đến lúc nửa đêm, hắn ở sâu trong lòng đất vạn trượng hai mắt sáng rực, chẳng khác gì bộ dạng dãi chảy ba thước của bạch hổ lúc trước. Chỉ tiếc tòa tiên mạch trước mặt này cũng có cấm chế phòng hộ, xem ra tiên môn đối với tài sản của mình căn bản là chưa từng lơ là.
Lâm Nhất lúc này không giở lại trò cũ, mà là trên người xuất hiện một tầng long giáp long văn. Sau đó, hắn hóa thành một đạo long ảnh hư ảo, hung hăng đâm vào tiên mạch. Dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ nặng nề, cấm chế lập tức bị đâm ra một lỗ thủng. Hắn không do dự, vội vàng chui vào trong, sau khi dào ra hơn mười khối tiên tinh thì xoay người bỏ chạy, còn không quên bỏ lại một thứ.
Chỉ chốc lát sau, trước lỗ thủng của cấm chế xuất hiện bảy tám người, ai nấy vẻ mặt tức giận. Sau đó có người phát hiện và nhặt lên một tấm lệnh bài, cả kinh nói:
- Phục Long môn dám hủy tiên mạch của ta? ta giờ đi bẩm báo môn chủ, cũng xin mấy vị sư huynh đệ mau mau truy bắt tặc nhân. . .
Bảy ngày sau, tiên mạch của Minh Nguyên môn bị hủy, tặc nhân khi tháo chạy đã bỏ lại lệnh bài của Phục Long môn.
Lại mười ngày sau, tiên mạch của Hành Đạo môn bị hủy, tặc nhân khi thoát đi bỏ lại lệnh bài c Phục Long môn.
Rồi lại mười ngày sau, tiên mạch của Huyễn Linh môn bị hủy, tiên tinh bị cướp sạch. Khi cao thủ trong môn ngăn cản thì bị đả thương hai người, đối phương lại vô tình tiết lộ mình đến từ Thiên Uy môn. . .
Trong hai năm liên tiếp, lại có mấy chục tiên mạch dưới lòng đất của các tiên môn bị người ta càn quét, đều tổn thất thảm trọng.
Tục truyền, kẻ làm xằng làm bậy đó đến từ Phục Long môn, chỉ vì ngày sau độc bá Hành tinh mà tùy ý làm bậy. Còn có người nói, chủ mưu sau lưng chính là Thiên Uy môn, chỉ vì lòng mang bất mãn đối với Hành Thiên môn cho nên mới cố ý làm vậy. Lại có người nói, đó là một vị tiên môn đạo tặc tung hoành tinh vũ, lấy cướp bóc để sống, không chuyện ác nào không làm. . .
Trong nhất thời, các loại lời đồn ồn ào huyên náo. Mà các tiểu tiên môn không chịu nổi dày vò thì tiếng oán than dậy đất, hai tiên môn Thiên Uy và Phục Long thì không khỏi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Khi Hành Thiên Tiên Vực bình tĩnh đã lâu từ từ trở nên hỗn loạn, Thiên Uy môn và Phục Long môn đã ác danh truyền xa! Hành Thiên môn tất nhiên phải phái người điều tra kẻ gây họa này. Lại vì dưới lòng đất có giấu một tòa tiên mạch, mà hai nhà đều không thể biện bạch, đều ôm một bụng oán khí.
Thiên Môn sơn cao vạn trượng. Đỉnh núi này có hai khối đá to làm đỉnh, cắm thẳng lên trời, giống như cửa trời, khí thế hùng hồn. Đại sơn nguy nga có chu vi mấy ngàn dặm này bởi vậy mà được gọi là Thiên Môn. Lại vì dưới lòng đất có cất giữ một tòa tiên mạch, mà trở thành đàn tràng của Thiên Uy môn.
Lúc này, trên đỉnh Thiên Môn sơn có ba người đang nói chuyện.
Một nam tử áo xanh chừng hai ba mươi tuổi, để một chòm râu thưa, tướng mạo tuấn lãng mà diện mạo bất phàm. Đây là Hành Thiên môn Thuần Vu Phong, mang lệnh thầy mà đến. Hắn nhìn hai ngọn núi khuất trong mây đó, có chút bực mình nói:
- Vu oan cho nhau cũng được, người khác giá họa cũng được, Hành Thiên môn ta không muốn truy đến cùng. Mà tung tích của Hạo Thiên chí bảo tới giờ vẫn chưa rõ, hai nhà các ngươi khó thoát khỏi tội. Tiên Vực trở nên hỗn loạn, khó nói không phải là hành vi thất đức của hai nhà các ngươi dẫn tới. Gia sư có lời...
Dừng một chút, Thuần Vu Phong từ xa xa thu hồi ánh mắt, nhìn hai người kia, nghiêm mặt nói:
- Gia sư cực kỳ bất mãn với hai nhà các ngươi, mong hãy tự giải quyết cho tốt! Nếu còn để xảy ra chuyện, chỉ sợ ngày sau hai vị sẽ vô duyên với Tử Vi tiên cảnh.
Nói tới đây, hắn tùy ý chắp tay, xoay người bay lên không, để lại hai lão giả sửng sờ đứng nguyên tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một thoáng, lão giả đậm người mặc áo đen vuốt râu lẩm bẩm:
- Không cho chúng ta tới Tử Vi tiên cảnh? Xem ra Dư Hằng Tử tiền bối nổi giận thật rồi! Mà mỗi lần tiên cảnh mở ra, không có giới ngoại thông truyền thì không được, không có Tiên Vực lập đội thì không thể đi. Nếu thật sự là vậy, chẳng phải là sẽ bỏ lỡ cơ duyên tốt để thành tiên sao.
Người lên tiếng chính là môn chủ Tổ Uyên của Phục Long môn. Khi hắn vẫn đang hoang mang, lão giả gầy gò mặc trường bào màu vàng đất cách đó không xa hừ một tiếng nói:
- Việc này nếu nói không có liên quan tới Phục Long môn ngươi thì chỉ sợ khó có thể phục chúng.
- Sao lại nói vậy.
Tổ Uyên trừng mắt, khó chịu nói:
- Kẻ hủy tiên mạch cố ý lưu lại lệnh bài thân phận, không ngoài kế giá họa, ngươi sao lại cứ dây dưa không buông thế.
Lão giả mặc áo vàng chính là Thiên Uy môn Thân Nhạc. Hắn vừa rồi bị Thuần Vu Phong đăng môn răn dạy, tự cảm thấy mất mặt, liền oán giận nói với Tổ Uyên cũng vì nguyên nhân tương tự mà bị gọi đến đây: