Mặc Cáp Tề liên tiếp đánh ra một chuỗi pháp quyết, sau đó thì vung tay áo, trầm giọng quát:
- Phá!
Một tiếng kia vừa phát ra thì đã nghe thấy một tiếng “phanh” trầm đục vang lên. Cấm pháp phong bế giao lộ đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đã không còn vật cản đường, đám người lập tức men theo đường đá leo lên núi. Văn Bạch Tử chắp hai tay sau lưng, tiến thẳng lên phía trước. Rõ ràng là cố ý bày ra bộ dạng không màng tranh quyền thế. Phát hiện ra cử chỉ khác thường của đối phương, Văn Huyền Tử cũng nối gót đi theo phía sau. Chợt có người kêu lên:
- Sư tổ, lão nhân nhà ngài cũng đã từng nói, đường lên núi cũng không phải chỉ có một...
Nghe tiếng, Tùng Vân tán nhân vừa mới bước chân lên đường đá chợt quay đầu lại. Tiểu nha đầu kia tinh nghịch chớp chớp mắt, hết liếc trái đến liếc phải ra ám hiệu. Lão lập tức cười ha ha nói:
- Theo ta được biết thì tổng cộng có chín con đường hết thảy để lên núi...
Lời này vừa ra, mọi người đều giật mình không thôi. Không nói một lời Mặc Cáp Tề đã đi trước một bước, men theo chân núi tiến về phía trước. Mà Tùng Vân tán nhân cũng thúc giục mọi người lên đường.
Nửa ngày sau, rốt cuộc dưới chân núi cũng xuất hiện một lối mòn. Mặc Cáp Tề bất đắc dĩ nói:
- Chín đạo cấm pháp đều độc nhất vô nhị. Lâm Nhất men theo con đường nào lên núi, quả thật là không thể lần ra dấu vết được...
Rất nhiều đệ tử vãn bối đều không hề có chủ trương gì, tất cả đều làm việc theo chỉ dẫn của trưởng bối nhà mình. Tùng Vân tán nhân thì lại như con chim ưng, nhìn chằm chằm vào hai vị đạo hữu của mình, còn mang theo dáng cười nghiền ngẫm. Văn Bạch Tử bận làm vẻ ta đây, bị ép cho phải phất ống tay áo, quay người sang chỗ khác, làm ra vẻ là ta đây cũng không rảnh để quan tâm. Mà Văn Huyền Tử thì lại xuống mặt nói:
- Tục truyền, chín con đường dưới Thái Cổ sơn đều có thể tiến đến tầng ba Thái Nguyên giới. Các ngươi trồng chờ vào Lâm Nhất còn không bằng chia nhau ra, tiến về phía trước.
........
Mọi người vẫn là đang ở dưới chân núi, tranh chấp với nhau. Mà lúc này, thì Lâm Nhất đã men theo con đường xuyên qua màn mây, chạm đến điểm đích rồi. Nhìn một màn trước mắt, hắn kinh ngạc không thôi.
Một ngọn núi cao hơn mười trượng, tọa lạc ở giữa màn mưa khói. Trong phạm vi một dặm quanh đó, còn có động phủ, đình đá và cả...
Lâm Nhất chậm rãi bước qua dốc núi xanh tươi, một mùi hương kỳ dị xông vào mũi hắn. Hắn thoáng giật nảy, lấp tức nhìn về hướng kia. Hơn mười gốc kỳ hoa dị thảo rậm rạp tươi tốt, tất cả đều tràn ngập khí cơ, vô cùng bất phàm. Đó là linh dược sao?
Nội tâm kinh hỉ không thôi, nhưng Lâm Nhất cũng không hề có động tác, trái lại lại ngưng thần dò xét chung quanh. Nơi này ngoài hắn ra thì không còn bất kỳ người nào khác.
Chẳng lẽ, lúc trước hắn nhìn thấy dáng người kia là bởi vì nhất thời hoảng hốt thôi sao?
Nhưng mà, địa phương trước mắt hắn đây cực kỳ giống với Dược viên của Tiên nhân Viễn cổ. Mười gốc linh dược còn sót lại đây, đều là loại có tuổi thọ rất cao, tất cả đều là bảo vật hiếm thấy.
Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất vẫn quyết định thu hái linh dược, sau đó dùng hộp ngọc để cất giữ. Sau khi chỉnh đốn xong mọi việc thì hắn mới đi xuống sườn núi. Ở bên phía tay trái của hắn, cách đây chừng trăm trượng, trên sườn núi có một đình đá thiết kế đơn giản lăng không đứng đó. Mà bên phía tay phải, cách hắn chừng một tăm năm mươi trượng thì lại có một động phủ khéo léo, yên tĩnh không bóng người.
Hết nhìn trái đến nhìn phải, rốt cuộc Lâm Nhất cũng quyết định tiến đến chỗ đình đá.
Đình đá tứ giác, được tạo thành từ sơn thạch màu vàng đất. Nó đội mưa lăng không, khí chất bất phàm, phong nhã. Mà trên ngọn nui phía bên cạnh, lại có khắc bốn chữ: Thiên trường đạo viễn. Hai bên trái phải đình trụ có khắc hai câu đối, theo thứ tự là: Thái Hư vô trần vũ nhi lạ, Vân gian hữu lộ tiên tử lai. Chữ viết sắc sảo mà phiêu dật, rồi lại giống như tiện tay xách bút thành thơ...
Cổ nhân thật sự là có nhã hứng, bất kể là đình đá hay là đền điện thì đều để lại dăm ba câu, tất cả đều khiến người ta hồi hồi. Mà nơi này thì giải thích như thế nào đây? Sau khi dò xét sơ qua một lượt, Lâm Nhất cũng không thể tìm ra được manh mối nào, chỉ đành chậm rãi bước vào đình đá. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua cột đá. Chữ khắc trên đá sâu ba phần, nhẹ nhàng lại linh động, rất giống với nét chữ của nữ tử.
Ngay chớp mắt Lâm Nhất bước chân vào đình đá thì mưa gió đột nhiên dừng lại. Từng làn gió lạnh lẽo, thê lương lần lướt quét về phía xa. Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, cảnh sắc không còn mơ hồ nữa, trời xanh mây trắng, thật giống như tranh vẽ, chỉ là có chút cô quạnh mà thôi. Đặt mình vào nơi này, thật khiến cho người phàm cảm thấy thanh thản, tâm cảnh thản nhiên.
Đứng trong đình đá quay người nhìn lại, bên dưới sườn núi, mưa bụi tràn ngập, dóc núi xanh mượt, động phủ mửa cửa, giống như đang đợi người nào đó đội mưa trở lại. Thấy quang cảnh như vậy, Lâm Nhất chợt nhoẻn miệng cười, nhưng rồi lại không hiểu là cười vì cái gì. Động thiên phúc địa, chính là như thế này đây! Dù cho không có gió trăng, nhưng lại có mây mưa làm bạn, quang cảnh bình yên, vậy là đủ!
Nhưng mà trong lúc đó, Lâm Nhất lại hơi ngẩn ra. Ngôi đình này nằm ở giữa đường, giống như là đợi cố nhân xuyên mưa gió mà đến. Cái tâm tình này chẳng phải nữ nhi mới có hay sao? Mà một đường bụi gai, một đường máu tanh chinh phạt, bản thân hắn chăng lẽ đã đặt chân lên vùng đất an bình nhất?
Vậy nên mới thấy, lòng buồn mưa cũng buồn, lòng vui mưa cũng vui! Tâm là theo cảnh mà động, cảnh lại tùy tâm mà biến. Trời lấy ngày đêm để chia dài ngắn, đạo không tròn cũng không khuyết, đó là viên mãn. Cái này chính là thiên trường đạo viễn sao?
Trong lòng lấp lánh tinh quang, Lâm Nhất nhấc chân tiến ra ngoài. Quay người nhìn lại bốn chữ “Thiên Trường đạo viễn” khác trên đình đá, Lâm Nhất như ngộ ra được điều gì đó. Lúc ánh mắt của hắn dời đến chỗ hai câu đối, thì càng thêm khẳng định cho phỏng đoán của mình, không khỏi âm thầm gật đầu.
Thái Hư vô trần ý chỉ nơi nằm giữa Thái Nguyên giới và Hư Vô giới. Vân gian hữu lộ, là ứng với cảnh. Mà Vũ lạc tiên lai nếu như cũng ứng với cảnh thì chẳng lẽ là vị tiên tử kia tự ám chỉ mình?
Đứng trong mưa, quan sát đình đá kia thật lâu, rốt cuộc Lâm Nhất cũng buông lỏng suy nghĩ. Chốc lát sau, hắn chợt nhướng mày, thở dài một hơi rồi lặng lẽ quay người, chậm rãi tiến về phía động phủ kia.
Dưới chân núi cao hơn mười trượng, hiện ra một gian động phủ khá là khéo léo, gió mưa không thể xâm nhập vào. Cửa động cao chừng một trượng, rộng khoảng ba thước, diện tích bên trong cũng không quá lớn, có giường, còn có...
....