Tên ngốc này biến khéo thành vụng, lại chạy đến đây càu nhàu rồi, Lâm Nhất không rảnh để ý, ngược lại hỏi tiếp:
- Thính Vũ Tiểu Trúc không phải là một trong ba cấm địa sao? Trong đó có cơ duyên gì? Ngươi là đệ tử phòng thủ, tại sao lại bị người ta tra tấn?
Mộ Vân bên cạnh thấy Lâm Nhất hào hứng, phụ họa theo:
- Tiếu tiền bối, không ngại nói tình hình của Thính Vũ Tiểu Trúc nghe một chút. Còn nữa, đã là cấm địa sẽ không dung người không phận sự đến gần nửa bước, ai dám làm khó dễ chứ?
- Ngươi không hiểu gì về Thính Vũ Tiểu Trúc cả, đúng không?
Tiếu Quyền Tử ngoài ý muốn hỏi ngược một câu. Thấy vẻ mặt Lâm Nhất không giống giả mạo, gã mừng rỡ, nói:
- Thính Vũ Tiểu Trúc là vùng đất năm đó con gái nuôi của gia chủ tĩnh tu. Sau khi nàng được Tiên nhân thu làm đệ tử, đã cách xa Thiên La Tiên vực, mà lão gia chủ vì yêu mến nghĩa nữ nên mới phong vùng đất đó làm cấm địa.
Cách Tiên Quáng mười vạn dặm có một rừng cây, quanh năm bao phủ trong mưa bụi sương mù. Trên một sườn núi yên lặng có mấy gian phòng, gọi là Thính Vũ Tiểu Trúc. Con gái nuôi gia chủ xinh đẹp thoát tục, được xưng làm Vũ Tiên Tử. Tại mấy trăm năm trước được người ta mang đi, đến nay chưa về.
Nghe nói, sư phụ Vũ Tiên Tử là Tiên nhân thần bí khó lường, ngay cả gia chủ La gia La Thanh Tử cũng không thể đánh đồng. Cho nên, con cháu La gia vẫn luôn hướng về Thính Vũ Tiểu Trúc, còn có người thường canh giữ bốn phía lưu luyến không đi, đang mong đợi ngày Vũ Tiên Tử quay trở về. Đến lúc đó, nếu có được sự ưu ái của Tiên tử, hoặc có một vài chỉ điểm có thể nói là cơ duyên không cạn, cho dù không thể toại nguyện, tốt xấu gì cũng có thể thấy nhan sắc Tiên nhân.
Ngoài ra, mảnh rừng núi kia nguyên khí nồng đậm, phong cảnh xinh đẹp, xa hơn chỗ hắn, khó trách có người xem đó là nơi tu luyện, mà chức trách của Tiếu Quyền Tử là chăm sóc Thính Vũ Tiểu Trúc, để phòng ngừa bọn họ tùy ý làm bậy.
- Lúc đầu, việc cần làm của ta khá nhẹ nhàng, không cho các đệ tử tiến vào Thính Vũ Tiểu Trúc là được. Sau đó có vài người ỷ vào thân phận trưởng bối của mình, một mực ở nơi đó không đi, cả ngày bắt ta cùng mấy tiểu bối khác tiêu khiển. La Hận Tử trưởng lão đối với chúng ta thì nghiêm khắc vô cùng nhưng đối với mấy người kia thì ngoảnh mặt làm ngơ, haiz, ta thật sự không may.
Tiếu Quyền Tử nói đến đây nhịn không được thở dài một tiếng.
Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn như trước, trầm ngâm không nói, trước đây hắn gặp qua mấy vị Yêu Vương đều có tu vi Phạm Thiên Tiên Nhân cảnh, khách quan mà nói, hẳn gia chủ La gia mạnh hơn chứ không yếu, Mà gia chủ La gia sâu khó lường, còn có Tiên nhân mạnh hơn lão ta sao? Tựa như Hạo Độ lão giả.
Mộ Vân bên cạnh ngạc nhiên nói:
- Cấm địa không cho người không phận sự đến gần, vì sao La trưởng lão đối với người vi phạm lệnh cấm mà mở một mắt như thế?
Trưởng lão La Hận Tử tính tình quỷ dị, thủ đoạn ác độc, khiến đệ tử nội môn cũng cảm nhận được mà e ngại. Không nghĩ ra được, người phụ nhân kia hiếp yếu sợ mạnh, khó tránh khỏi khiến người ta nghi vấn.
Mặt Tiếu Quyền Tử càng thêm khổ sở, giải thích:
- Người ngưỡng mộ vô tội. Con cháu La gia ai lại không hướng về Vũ Tiên Tử? Còn nữa, vị Lôi tiền bối đến từ Thiên Cương Tiên vực không tiến vào Thính Vũ Tiểu Trúc, chỉ ở gần đó, cũng không tính là vi phạm lệnh cấm, nhưng thiếu tôn trọng.
Đối phương thân là trưởng bối, lại yêu thích khoe khoang pháp thuật thần thông, thường dùng mấy đệ tử phòng thủ làm trò cười, khiến gã vừa không cam lòng lại có chút bất đắc dĩ, đến cửa cáo trạng không được, đành phải tự than số khổ.
Lôi Thiên Lôi gia, ở bên trong tửu quán xuất thủ hào phóng khiến người khác chú ý, y từng tuyên bố muốn đến La gia bái kiến, vậy mà đúng thật đến nơi này. Mộ Vân giật mình nói:
- Vị kia là Lôi tiền bối Thiên Cương…
Nàng lặng lẽ liếc nhìn Lâm Nhất, lại hỏi Tiếu Quyền Tử:
- Thính Vũ Tiểu Trúc vì Tiên tử mà trở thành vùng đất tĩnh tu, không biết ta có thể đến đó mở mang tầm mắt không?
Tiếu Quyền Tử hơi nghi hoặc nhìn Mộ Vân, nói:
- Có gì không thể chứ? Ngươi…
Mộ Vân nở nụ cười xinh đẹp nhìn Lâm Nhất nhẹ nhàng nói:
- Lâm sư huynh, không bằng huynh cùng ta đến nơi đó thưởng thức một phen, còn hơn ở chỗ này bồi người ta đùa giỡn.
Lời nói của nàng uyển chuyển, đơn giản rõ ràng. Nàng sớm phiền chán sự quấy rối của hai huynh đệ La Duy, chỉ muốn nhân cơ hội rời đi.
Nghe nói, Lâm Nhất thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt Mộ Vân thành khẩn, tâm ý lộ rõ trên mặt.
Tiếu Quyền Tử chợt nhớ tới cái gì đó, vội nói:
- Mộ Vân cô nương, vị tiền bối Lôi gia nói hắn đi qua tửu quán La gia trấn, không chừng nhận ra ngươi, không ngại cầu xin giúp ta…
Vẻ mặt của gã khá đáng thương, lại nhìn Lâm Nhất nói:
- Đi lại nhiều hơn mới tốt, tránh phai nhạt tình cảm.
Linh hồn cấm trong thân, tìm cách thân mật cùng đối phương không có gì xấu.
Một tiền bối Hợp Thể đối với một tiểu bối Luyện Hư kính cẩn như thế, thật khiến người ta có chút ngoài ý muốn. Một nam tử động tình cùng nam tử khác, chỉ khiến người khác trố mắt mà nhìn. Mộ Vân đã không còn kinh ngạc như trước, như đối với những chuyện quỷ dị hết thẩy đã nhìn quen, khẽ ngẩng đầu đầy ngưỡng vọng, trong thần sắc đều là chờ mong.
Lâm Nhất không có hứng thú với Thính Vũ Tiểu Trúc, cũng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi động phủ của mình. Hắn vì bị hai Yêu Vương truy sát mới trốn vào La gia. Nơi này tốt, không chỉ yên lặng mà nguyên khí còn nồng đậm, thích hợp an tâm tu luyện. Chỉ đợi tu luyện đến Hợp Thể cảnh giới liền tìm cách quay về tìm Tiên Nô, trở về Hành Thiên. Trước đó, phải chú ý cẩn thận, để tránh tai bay vạ gió.
Giờ khắc này không biết tại sao, trong lòng Lâm Nhất lại sinh ra một cỗ xúc động muốn đến Thính Vũ Tiểu Trúc thần bí kia nhìn một chút. Hắn hiếu kỳ không phải là Tiên duyên, cũng không phải là mỹ mạo tiên tử mà chính là vị sư phụ phía sau tiên tử kia. Giới nội có tám nhà Tiên vực, giới ngoại có bảy nhà Tiên vực, tổng cộng mười lăm nội ngoại Tiên vực. Mà hắn biết có đến mười tám Tiên vực nội ngoại, chẳng lẽ Tiên nhân khó lường kia đến từ ba Tiên vực còn lại? Theo dư dồ từ viễn cổ lưu lại, phải chăng hắn có thể tìm được ba đại Tiên vực Ngô Mục, Ngọc Thủ, Sáng Diệt đã biến mất?
Lâm Nhất có chút đắn đo, gật đầu đáp:
- Đã như vậy, thử đi một lần.