Trong động phủ, La Duy cùng La Nghĩa ngồi giữa. Hai người tay cầm bình rượu, bày ra thần sắc lắng nghe, khi thì giật mình, khi thì cười to phụ họa, ai cũng to ra thích thú. Mộ Vân ở bên cạnh tiếp khách, giọng nói êm tai thuật lại tin đồn bịa đặt đến từ nhân gian. Lâm Nhất ngồi ở phía dưới, thân thể nghiêng về bên cạnh, dáng vẻ buồn bực ngán ngẩm.
- Người phàm tục, ngoài rượu ngũ cốc trắng còn có rượu cây dương, rượu hoa cúc, rượu quế, rượu dâu các loại. Còn có cam cúc hoa pha nước, nếu thêm khúc, túc, địa hoàng, đương quy, sẽ được gọi là rượu cúc hoa, nó có tác dụng chữa đầu, mắt, tai, thật ngạc nhiên nó loại bỏ tất cả các loại bệnh.
- Ha ha, phàm nhân thọ không tới một trăm tuổi, những tháng ngày sống lại rất thú vị.
- La Duy sư huynh nói phải, chúng ta tuổi thọ vạn ngàn, thì phải làm thế nào đây? Quay đầu nhìn lại mọi chuyện hết thẩy chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ gió lạnh cùng trăng, có ai còn nhớ rõ nỗi buồn niềm vui ấm lạnh. Ngược lại, phàm tục chỉ có trăm năm ngắn ngủi nhưng bên trong lại có hữu tình, có oán niệm.
- Tiểu sư muội, cảm khái này nghe thật vô vị, vẫn nên nói một chút về tin đồn thú vị về uống rượu đi.
- Được, phàm nhân uống rượu có nghi thức riêng, một thờ phụng, hai lễ vật, ba lễ tế, lại uống một hơi cạn sạch. Trên tiệc rượu, mời rượu là thù, đáp lễ gọi là tạc, kính rượu là lữ thù, kính lại là hành tửu. Thời điểm mời rượu, muốn tránh phải đứng lên, ba chén làm lễ.
- ...
Ba người nói cười không ngừng, duy chỉ có Lâm Nhất giữ im lặng. Hắn không yên lòng nhìn về ngoài động, một vò rượu trước mặt không chạm tới. Tia nắng mặt trời chậm rãi chiếu đến, sương mù nhàn nhạt tràn ngập, Tinh Vân Thảo trong hũ, từng điểm trắng noãn bay tới bay lui trước mắt hắn.
Không ngờ Mộ Vân hiểu nhiều cách thức uống rượu đến vậy, khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Chẳng qua Lâm Nhất không có hào hứng uống rượu, càng lười nói chuyện. Nhưng hiện tại hắn lại không tiện rời đi, đành phải im lặng không nói gì.
Đột nhiên lúc này, một bóng người từ xa đến gần, đi thẳng đến động phủ. Ba người đang nói chuyện đều phát hiện ra, nhưng không rõ là ai. Người đến cũng không xa lạ gì, chính là tên Tiếu Quyền Tử kia, không phải gã phòng thủ chỗ của mình à, sao lại đến nơi này?
Đột nhiên Lâm Nhất rời khỏi mặt đất, nói:
- Có người tìm ta, xin lỗi không tiếp được...
Hắn ném một câu, thân hình lóe lên rời khỏi động phủ.
Huynh đệ La gia không có ý kiến, còn nói khoác mình thấy hết thẩy. Mộ Vân vẫn rất có kiên nhẫn, lúc này không chịu được thở phào một hơi, nụ cười không đổi nói:
- Tiếu Quyền Tử tiền bối chình là người quen, ta đi xem một chút, hai vị sư huynh đợi chút.
Lời nói vừa dứt, nàng nhẹ nhàng đứng lên rời đi.
Nơi xa ngoài động phủ trăm trượng, Lâm Nhất ngừng chân xem chừng, chỉ thấy tên mày rậm mắt to Tiếu Quyền Tử đứng cách đó không xa chậm rãi đáp xuống, chưa đứng vững đã thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng, muốn nói lại thôi, vẻ mặt tràn đầy cay đắng cùng bất đắc dĩ.
- Tiếu tiền bối, xảy ra chuyện gì?
Mộ Vân đến bên cạnh Lâm Nhất.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn nữ tử đang nói chuyện, lại nhìn vẻ mặt chán chường, nghi hoặc không hiểu của Tiếu Quyền Tử, một tên gia hỏa oai phong lẫm liệt, sao lại có bộ dáng thế này?
Tiếu Quyền Tử có chút bối rối, cảm khái nói:
- Haiz, một lời khó nói hết! Ta mới từ chỗ La trưởng lão trở về, thuận đường đến thăm Lâm đạo hữu… Còn có Mộ Vân cô nương…
Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nếu vậy, đến động phủ của ta nghỉ ngơi một lát.
Hắn quay người lăng không lên mấy trăm trượng, đến trước cửa động phủ của mình, đứng trên vách đá phía trên. Tiếu Quyền Tử theo sau mà tới, theo sau còn có một thân ảnh nhanh nhẹn thướt tha.
Nữ tử kia không sợ hai vị thượng khách kia ngồi chờ trong động phủ sao?
Khi Lâm Nhất vung vạt áo ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn Mộ Vân. Đối phương lại vuốt nhẹ mái tóc lay động, hiểu ý cười một một tiếng, tự nhiên phóng khoáng ngồi bên cạnh hắn. Lúc đầu hắn chỉ muốn thoát khỏi dây dưa, lúc này hắn không nói gì.
Tiếu Quyền Tử thấy dáng vẻ ăn ý của hai ngươi, lại lộ ra mập mờ không nói cũng hiểu, trong lòng gã có chút hối hận, thờ dài một tiếng nói:
- Sớm biết như thế ta cần gì phải rời đi đây.
Ba người trước cửa động phủ ngồi đối diện, Lâm Nhất dùng cấm pháp phong bế bốn phía, hắn nghe hiểu hàm yaýtrong lời nói của Tiếu Quyền Tử, hiếu kỳ hỏi:
- Ngoại môn đệ tử cảnh ngộ không kém là bao, ngươi có rời đi hay không có liên quan gì?
Lúc này Mộ Vân như biến thành người khác, nàng ngồi yên lặng, không nói một lời, nhẹ nhàng ôn nhu. Nàng tựa như một đóa hoa, yên lặng tồn tại, dễ bị xem nhẹ, bỏ lỡ nhưng trong lúc lơ đã lại khiến mọi người chú ý. Nhất là đôi mắt sáng kia có thể nhìn thấu hết thẩy phong cảnh bên ngoài.
Tiếu Quyền Tử ổn định lại tâm trạng, vuốt vuốt mấy sợi râu, ánh mắt nhìn lướt qua Mộ Vân nói:
- Ta nghe người ta nói Thính Vũ Tiểu Trúc là cơ duyên một phương, mới nhờ người cầu xin trưởng lão, điều động thêm phòng thủ, ai ngờ…
Gã dừng một chút, sắc mặt khổ sở nói tiếp:
- Cơ duyên chưa tới đã gặp phải tra tấn khiến người ta không chịu nổi. Vì thế, ta đến khẩn cầu trưởng lão muốn chuyển sang nơi khác lại bị mắng.
Nói đến đây Tiếu Quyền Tử nhìn Lâm Nhất cùng Mộ Vân có chút ghen tỵ, thở dài:
- Vẫn là hai người các ngươi thong dong tự tại…
Bốn phía sương mù nhàn nhạt, phong cảnh xinh đẹp, một nam một nữ ở nơi này sớm chiều ở chung, có thể hội tụ cùng khách, cũng có thể cạn chén rượu với nhau, đôi khi cũng có thể truyền lại một câu chuyện tình yêu, quả thật khiến người ta ghen tỵ.