Mọi người không dám cãi mệnh, mọi người đồng thanh xưng dạ. Lâm Nhất yên lặng đánh giá tình hình trong sân, chợt thấy vị La trưởng lão kia hắn không dám khinh thường, nhanh chóng chắp tay. Đối phương nhìn hắn nói:
- Tiểu bối, người vừa lập một công, lão thân tự có ban thưởng.
Thưởng phạt phân minh, không tệ, Lâm Nhất cho là như thế, rồi lại âm thầm bĩu môi. Đối phương nói tiếp:
- Từ ngày hôm nay, việc phải làm của ngươi không thay đổi, có thể tùy ý ở bên ngoài một trong ba đại cấm địa.
Đã không thay đổi việc làm thì cứ cho ở chỗ này thủ tròn mười năm, cái này mà cũng tính là ban thưởng à? Không bằng cho mấy khối Tiên Tinh còn thực tế hơn. Lâm Nhất âm thầm oán trách, lần nữa chắp tay tỏ rõ lòng biết ơn.
- Có điều.
Có điều có gì? Lâm Nhất lặng lẽ nhìn. Mặc dù phụ nhân áo đen tóc trắng này nhìn khoảng năm mươi tuổi nhưng không mất đi vẻ đoan trang, duy chỉ có đôi mắt tam giác chớp động hàn mang là khiến cho cả người lộ ra âm trầm bất thường. Rồi lại nhìn Mộ Vân dưới chân núi một lát, giọng mang theo vẻ oán hận nói tiếp:
- Chẳng qua các ngươi cô nam quá nữ cùng một chỗ, không được vọng động dâm niệm, nếu không lão thân sẽ trục xuất các ngươi ra khỏi La gia.
Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Tự dưng bị khiển trách vô cớ, Mộ Vân có chút đau khổ, mặt đỏ lên, nàng thoáng nhìn bóng lưng La Hận Tử, cúi đầu không nói.
Trên ngọn núi, thần sắc Lâm Nhất kinh ngạc, phụ nhân kia không giữ mồm giữ miệng, chỉ trích như thế là việc trưởng bối nên làm sao? Mà khi ánh mắt nhìn xuống nữ tử dưới núi kia, hắn có chút lúng túng, dứt khoát quay người trở về động phủ, lại có người gọi:
- Lâm đạo hữu...
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đành dừng bước.
Sau một trận ngoài ý muốn xảy ra, bốn phía lại khôi phục như cũ. Các đệ tử lần lượt tản đi, chỉ có La Duy cùng La Nghĩa còn lưu luyến chưa về. Một người trong đó kêu lên một tiếng, nói:
- Lâm đạo hữu, hôm trước ta với ngươi gặp nhau ở tửu quán, chính vì rượu mà kết duyên. Hôm nay, lại trở thành đệ tử đồng môn, gặp nhau thật vui, sao không mượn động phủ Mộ Vân sư muội ngồi đàm đạo một phen?
Người nói chuyện chính là La Duy, đạo bào bay phất phơ, bộ dáng thoải mái. Tửu quán La gia trấn đóng cửa một thời gian, các sư huynh đệ này mất mát vô cùng. Bây giờ mới biết nữ chưởng quỹ gia nhập La gia, hắn cùng La nghĩa rất vui mừng, liền mượn thân phận đệ tử nội môn lâu lâu lại đến một chuyến. Tiểu sư muội mới đến, không thể không có các sư huynh chiếu cố.
Lúc đầu, hai huynh đệ vốn không muốn để ý đến đệ tử ngoại môn như Lâm Nhất, lại thấy Lâm Nhất thu thập một cao thủ Luyện Hư hậu kỳ nên mới tỏ ý muốn kết giao.
- Lâm sư huynh, mời đến động phủ tiểu muội ngồi tạm một lát.
Lâm Nhất chần chừ bất định, lại nghe có người lên tiếng mời. Hắn nhìn thấy Mộ Vân trên sườn núi, áo xanh thướt tha, hai má như ngọc, trên nét mặt ẩn chứa chờ mong.
Việc đã đến nước này, cứ cho qua một lần, Lâm Nhất khẽ gật đầu, hắn khoát áo che động phủ. Hai tay chắp sau lưng, đón gió chậm rãi bước, tóc hắn phất phơ, vân bào tung bay, bên trong lạnh nhạt tự nhiên, có một cỗ khí thế nội liễm trầm ổn.
Hai huynh đệ La gia không phản đối, cười ha ha, bước trên sườn núi một cách quen thuộc.
Mộ Vân ngẩng đàu ngưng mắt, người kia từ không trung giáng xuống, đẹp nổi bật bất phàm, lại giống như một vách đá cô tùng, có khí độ bễ nghễ thiên địa. Trong hoảng hốt, lòng nàng có chút khẽ động. Đợi Lâm Nhất đáp xuống đất, nàng chậm rãi nghênh tiếp thoáng nhìn thật sâu, lại đưa tay vén tóc, tựa như thẹn thùng, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Nàng đưa tay mời, sóng vai cùng hắn bước về phía trước.
Lâm Nhất cũng không để ý đến thần sắc của Mộ Vân, mà nhìn khắp nơi đánh giá tình hình xung quanh. Chỗ cuối cùng của dốc núi là chỗ động phủ, có mấy khối đá vuông làm thềm, cổ thụ hoa cỏ như tấm màn che, biểu lộ khá vắng vẻ tao nhã. Sau khi đến nơi này, có lẽ nàng ta đã dọn dẹp một chút.
Hai huynh đệ kia căn bản không cần chào hỏi, đã nhanh chóng đi vào động phủ, Lâm Nhất cùng Mộ Vân đi theo phía sau. Đối phương ngồi xuống như chuyện đương nhiên, còn cười gọi:
- Tiểu sư muộn, mang rượu lên.
Hai huynh đệ này đảo khách thành chủ, Lâm Nhất hơi ngạc nhiên chuyển hướng nhìn. Bên trong hương hoa nhàn nhạt, có người nhìn thoáng qua hắn liếc mắt đưa tình, ngược lại uyển chuyển hàm súc cười một tiếng, mang theo chút bất đắc dĩ đáp:
- Hai vị sư huynh, rượu đến rồi.
Nhìn thấy tình hình này, Lâm Nhất hiểu rõ, cái gì mà tiểu sư muội? Trước kia thì mượn danh nghĩa uống rượu, để nhìn cô chủ quán kiều diễm. Bây giờ thì ngược lại, không chỉ đến uống miễn phí, còn có người hầu hạ. Hai tên ngốc ra vẻ đạo mạo này, thật quá vô sỉ!
Có điều, Mộ Vân giống như nhẫn nhục chịu đựng, trong Càn Khôn Giới lấy ra hai vò rượu dâng lên, còn cười nhẹ bên cạnh tiếp khách.
Động phủ không lớn, ước chừng phạm vi ba trượng, bên trong rất đơn sơ. Mà sát trước cửa, trên một bàn uống trà lại trưng bày một cái hũ, bên trong chứa lốm đuốm hoa trắng.
Đó là Tinh Vân Thảo, tên Vân Vũ Hoa, mỗi khi gặp mưa hoa nở rộ, như sao như mây.