Vô Tiên

Chương 1884: Chương 1884: Quá vô sỉ (1)




Hai người từ chân núi chạy vội ra ngoài chính là hai người hắn đã gặp qua ở tửu quán La Duy cùng La Nghĩa. Theo sát sau đó là thân ảnh Mộ Vân bay ra, nhưng lại không lên trước, chỉ đứng ở sườn núi ngừng chân xem chừng.

Chỉ trong thoáng chốc, tên hán tử mặt vàng đánh cắp Tiên Tinh trước có bao vây, sau có truy binh, đoán chắc có lẽ càng có cao thủ chạy đến. Trong lúc tình thế cấp bách, hắn há mồm phun ra một đạo bạch quan, bỗng nhiên hóa thành hai ánh kiếm, đánh bất ngờ về phía La Duy La Nghĩa đang cản đường. Hai huynh đệ tế ra pháp bảo của riêng mình, thoáng chốc đánh giáp lá cà.

- Ầm.

Một tiếng nổ vang vọng, hai bên giao thủ dĩ nhiên là tương xứng. La Duy huynh đệ bị ép thoáng dừng lại một chút, tên hán tử mặt vàng thừa dịp hung mãnh tấn công tới, nhanh chóng bay qua đỉnh đầu hai người, chớp mắt cách trước mặt Lâm Nhất mấy chục trượng.

Mộ Vân dưới chân núi ngước đầu nhìn lên, bộ dáng luống cuống không biết làm sao.

Huynh đệ La Duy đã đuổi theo, cũng hoảng sợ lớn tiếng nói:

- Đừng có đứng ngắm tặc nhân.

Bóng người nơi xa như cầu vồng, pháp bảo quang mang chói mắt.

Tên hán tử mặt vàng có tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ viên mãn, căn bản không để Lâm Nhất vào mắt. Gã dốc toàn lực thi triển độn pháp, ý nghĩ chợt lóe lên, liền muốn ngang qua đỉnh núi mà đi.

Lâm Nhất đứng trước cửa động phủ của mình, lẳng lặng nhìn xem hết thẩy, càng không muốn tham gia náo nhiệt, náo nhiệt cứ tìm tới cửa. Người này đúng là váng đầu rồi, trong động phủ kết giới thì có thể trốn đi hướng nào? Mà hắn có phận sự một tên sai vặt, nếu cứ ngồi yên sợ gặp phiền phức.

Nghĩ đến điều này, Lâm Nhất không chần chờ nữa, tay áo vung lên, đánh qua. Hàng Yêu Quyết biến thành chín đạo quang mang yếu ớt mà ra, nhanh như gió, thoáng chốc cao đến trăm trượng trói vuộc bóng người kia đứng lại, hắn thừa cơ vọt lên không trung, vung tay vồ lấy, tiếp đó dùng sức ném qua. Tên hán tử mặt vàng từ trên trời rơi xuống, vẫn còn trong không trung đã bị đệ tử nhà hạ La truy bắt bao vây bốn phía.

Trong nháy mắt Lâm Nhất vội thu hồi pháp lực, ngạc nhiên nhìn lại, thấy trong sơn cốc bỗng hiện lên một gợn quang mang, ngay sau đó xuất hiện đám mây lớn như bàn tay lượn lờ, tóm chặt tên hán tử mặt vàng. Sau đó, lại có một phụ nhân áo đen tóc trắng xông ra, lạnh lùng liếc xéo, sát ý ác liệt bao phủ bốn phía. Đệ tử xa gần nhanh chóng chạy tới, đều biến sắc, mỗi người đều đứng xa mấy bước khom người bái:

- Bái kiến quản sự La trưởng lão.

Lâm Nhất từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống chỗ cũ, bên trên sơn cốc trong ngọn núi, hơn mười đệ tử nhà họ La đứng thành vòng tròn cách trăm trượng, tính luôn cả Mộ Vân dưới chân núi đều khom người thi lễ với phụ nhân áo đen tóc trắng. Người đến không ai khác chính là nữ quản sự La Hận Tử. Hắn nhìn thấy tên hán tử mặt vàng đánh cắp tinh thạch kia mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.

Một sự thay đổi bất ngờ, trong lúc thở dốc, lại lo lắng thay nhau mà gọi người hỗ trợ. Một vị chỉ có tu vi Luyện Hư hậu kỳ đại thành, lại là đệ tử ngoại môn nhưng lại bắt một cao thủ Luyện Hư hậu kỳ viên mãn dễ như trở bàn tay. Không chỉ có như thế, quản sự trưởng lão La Hận Tử kịp thời chạy đến, không biết hôm nay chuyện này sẽ có kết cục thế nào.

Ngay tại khi mọi người lo sợ, hán tử mặt vàng vội vàng khẩn cầu nói:

- Trưởng lão tha mạng, đệ tử nhất thời hồ đồ mới tạo nên sai lầm lớn như vậy, mong ngươi khai ân.

Mặc dù tay chân hắn không thể động nhưng miệng vẫn còn lên tiếng, với sự sống chết trước mắt, không tránh khỏi yêu cầu tha một phen.

La Hận Tử đứng giữa không trung, áo đen tóc trắng có chút quen mắt. Trên mặt bà ta hàn sương lạnh nhìn bốn phía, uy nghiêm quát:

- Ngươi thân là đệ tử họ La, trông coi mà trộm là tội chết không tha.

Cách bà mấy trượng, một đoàn mây mù bàn tay kia gắt gao giam cầm tên hán tử mặt vàng, khiến hắn thống khổ không chịu nổi, khóc nức nở hô lớn:

- Thọ hạn của đệ tử sắp hết, muốn nhanh chóng tăng tu vi lên Hợp Thể, bởi vì nhất thời khó kiếm Tiên Tinh, mà trưởng bối trong tộc lại khoanh tay đứng nhìn không tương trợ, cho nên mới bí quá hóa liều. Chỉ mong qua được chuyện này, ngày sau ổn thỏa sẽ trả lại đủ.

Nghe được mấy lời này, mọi người ở đây im lặng không lên tiếng nhưng ai cũng bị cảm động. Đệ tử Luyện Hư La gia có lệ bổng, hàng năm có mười Tiên Tinh khác nhau. Mà dựa vào những Tiên Tinh này, nếu dùng để tu luyện, cộng với đan dược cùng với một số thứ khác, quả thật không đủ dùng. Trong các đệ tử có người mánh khóe linh hoạt, sẽ đạo thiên tài địa bảo trong động phủ kết giới đổi lấy thu nhập, hoặc hành tẩu Tiên vực khác tìm cơ duyên. Tên hán tử mặt vàng này ham mê tu luyện mà không hiểu kinh doanh, cuối cùng lâm vào quẫn cảnh, thêm vào đó thọ nguyên sắp hết, việc làm hoang đường không thể tránh được, có điều, môn quy vô tình.

La Hận Tử vẫn không hề lay động, lạnh lùng nói:

- Nhân chứng, vật chứng đều có, lại nhận tội không sai, lão thân ta lấy tư cách là trưởng lão chi tôn đưa ngươi vào luân hồi...

La gia chỉ có bốn năm trưởng lão, đều là tiền bối cao nhân Tiên đạo, đối với đệ tử môn hạ nắm quyền sát sinh. Nữ tử áo đen tóc trắng này, là một trong mấy vị đó. Lời bà ta còn chưa dứt, bàn tay mây mù kia bỗng nhiên khép lại, nhất thời hóa thành một đoàn liệt diễm. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hán tử mặt vàng cùng đoàn liệt diễm biến mất, chỉ còn lại túi nhỏ chậm rãi bay lên.

Một đệ tử đồng tộc không còn, đám người nơi này vẻ mặt hoảng loạn, nhưng không ai rõ đây là vật gì?

Bên ngoài trăm trượng, Lâm Nhất nao nao. Vật này nhìn khá quen thuộc, không phải túi càn khôn của hắn sao? Bên trong một tiệm La gia trấn, hắn từng dùng năm trăm Tiên Tinh đổi lấy ngọc giản Ngũ Hành Chính Nguyên, sao lại chạy tới trong tay đệ tử xui xẻo vừa rồi? Chẳng lẽ thấy vật này hiếm quý nên mới bị lão chưởng quỷ kia lấy ra bán.

Lâm Nhất suy đoán cũng không sai. Có điều hắn không nghĩ tới một túi càn khôn bỏ đi, lại đưa tới mầm tai họa như vậy.

La Hận Tử chộp túi vào trong tay, dò xét một chút, ngược lại nhìn đệ tử bốn phía quát:

- Hừ, người khai thác tinh thạch, cấm mang theo đồ vật riêng, nghiêm cấm mang theo Càn Khôn Giới, mà tên này lấy pháp khí lậu chứa đồ, ngược lại biến khéo thành vụng mà mất mạng, các ngươi hãy xem đây làm gương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.