La Thanh Tử nói tiếp:
- Ngoại giới sớm có tin đồn, năm đó Thất Tinh Bạn Nguyệt chính là thiên địa rung chuyển hiện ra. Cho nên khó tránh khỏi có người trong bóng tối chờ Thánh Quân hàng thế quét sạch trong gầm trời. Mà ta từng vì chuyện này đi gặp mặt Thánh Nữ, nhưng nàng tránh không đồng ý, chưa hẳn không có dự kiến khác. Hiện tại tên Lâm Nhất này chính là Yêu, Ma, Tiên tam tu nhất thể, mà chúng ta xem là kẻ cướp mà bắt, giao cho Cửu Mục Tiên vực xử lý, thứ nhất có thể bày tỏ thành ý của La gia, thứ hai có thể dò xét động tĩnh thiên hạ.
La Khôn Tử rất khâm phục vị gia chủ này. Hiện tại giới ngoại nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật cuồn cuộn sóng ngầm, La gia mượn Lâm Nhất lấy lòng Cửu Mục Tiên vực, đồng thời vứt phiền phức ra ngoài. Một khi có người sinh lòng ngỗ nghịch nhất định sẽ nổi lên. Đến lúc đó, La gia hành sự tùy theo hoàn cảnh, có thể tiến có thể lùi. Tuy nghĩ như thế, hắn rất tán thành nói:
- Nếu thật sự số kiếp đã định, mà Thánh Nữ lại khó thuyết phục mọi người, La gia chúng ta bị ảnh hưởn lớn.
La Thanh Tử dừng một chút, ánh mắt lộ vẻ thâm trầm, ý vị không rõ ràng nói:
- Huynh trưởng không cho rằng Cửu Mục Tiên vực chỉ có một người đơn giản là Thánh Nữ?
La Khôn Tử hơi run lên hỏi:
- Ý của gia chủ là ngoài Thánh Nữ, Cửu Mục còn sẽ có vị cao nhân khác tồn tại?
- Không phải là còn sẽ có mà nhất định có.
La Thanh Tử thở dài một hơi, không muốn nói thêm, chuyển qua chuyện khác:
- Ngươi từ trên trấn tìm thấy bản kinh văn này, quả thật không tầm thường.
Tay phải duỗi ra, bên trong cầm lấy một cái ngọc giản.
La Khôn Tử hiểu ý cười một tiếng, nói:
- Ngũ Hành Chính Nguyên này đến từ một vị tiểu bối La gia trên trấn, vì tu vi cảnh giới có hạn mà khó nhìn ra huyền cơ trong đó, ta phải dùng một nghìn Tiên Tinh đổi lấy, xem ra cũng đáng giá.
La Thanh Tử đưa ngọc giản, nói:
- Viễn cổ Tiên pháp, đều là do tiền bối cao nhân sáng tạo ra. Mà thật khó để thế hệ chúng ta tạo ra những cải tiến mới, bởi vì không rõ bản nguyên Ngũ Hành quan trọng chỗ nào. Ngày khác Vân Nhai luận pháp, huynh không ngại đến nơi này diễn giải một phen, xem như vì con cháu La gia bổ sung chút kiến thức...
Vân Nhai Ngọc sơn chính là nơi tiền bối La gia giảng kinh luận đạo, đệ tử trong tộc không có chuyên môn sư phụ, sẽ coi nơi này như thụ nghiệp giải hoặc là một đại cơ duyên.
Sau khi La Khôn Tử thu hồi ngọc giản, gật đậu đồng ý. Ông ta lập tức nghĩ đến quan hệ nói:
- Ngày Vân Nhai luận pháp nên nha đầu kia mới về nhà. Nếu nàng có thể đem Cửu Mục Tiên Pháp biểu hiện ra một chút, đối với con cháu La ga chúng ta rất có lợi ích.
La Thanh Tử trầm ngâm nửa ngày, có chút khổ tâm nói:
- Dưới khổ cầu của ta, Thánh Nữ để Vũ Tử cứ hai trăm năm về nhà một lần, nghiêm lệnh không tiết lộ truyền thừa sư môn, nếu không sẽ bắt La gia chúng ta mà hỏi.
Lần trước mạo hiểm đi một chuyến đến Cửu Mục Tiên vực, chính là mượn cớ sốt ruột con, nhưng Thánh Nữ chưa gặp mặt kia đã như sớm nhìn thấu ra tâm tư của ông, bây giờ nha đầu kia có thể trở về, La gia có thể có chỗ tốt nào đây?
...
La gia không nghĩ tới, muốn tìm người tam Anh bỏ trốn kia, hắn đã sớm trốn trong động phủ kết giới nhà mình. Mà đôi khi, dưới ánh đèn tối, thường khiến người ta xem nhẹ.
Lâm Nhất cũng không nghĩ tới, đại danh của hắn đã nhanh chóng lan truyền, cũng truyền cách xa giới ngoại Tiên vực. Mà chuyện gì tới cũng sẽ tới, không vì việc hắn trốn đến nơi này mà bỏ lỡ. Có điều, trước giờ mưa rào, thường thường sẽ có một đoạn thời gian bình yên. Sau đó màn che hết thẩy sẽ được kéo ra, mọi người sẽ không dừng lại.
Thời gian nửa năm chớp mắt đã qua đi, bên trong động phủ kết giới tình hình vẫn giống như trước.
Sau khi Lâm Nhất đến La gia, rất an phận trông coi, chưa từng rời khỏi động phủ nửa bước. Bây giờ mượn ngờ Bách Thảo bồ đoàn hành công tu luyện, quả nhiên hiệu quả không ít. Trong cơ thể hắn khí thế quỷ dị kia, lúc đầu một tia yếu ớt, dần dần thành một đường kiên cố, càng ngày càng ổn định mạnh mẽ hơn. Không chỉ có như vậy, Đạo Tôn tu vi thuận lợi tăng lên thành Luyện Hư hậu kỳ đại thành.
Chỉ cần khoảng ba đến năm năm nữa, đến Hợp Thể cảnh giới cũng không là vấn đề.
Lâm Nhất vẫn tận hưởng đoạn thời gian yên bình này, ở đây không chỉ vắng vẻ, nguyên khí còn nồng đậm, lại không thiếu tinh thạch, còn có Bách Thảo bồ đoàn tương trợ, thật tốt có thể an tâm tu luyện tăng tu vi. Sau khi nhìn thấy tình huống bản thân, mới nghĩ đến tiếp tục tu luyện, đột nhiên ngoài động truyền đến tiếng ồn ào cùng đấu pháp. Hắn còn chưa quên mình có chức tránh là đệ tử ngoại môn La gia. Sau khi kinh ngạc, thân hình khẽ động liền rời khỏi mặt đất, lao ra ngoài.
Bên ngoài mấy dặm, bốn năm đệ tử chính thức đang truy đuổi một hán tử mặt vàng, vóc người mập mạp. Người phía sau hô hoán:
- Không cần tên nghịch đồ này, hắn đến Tiên Quáng trộm ngắm Tiên Tinh.
Người phía trước vẻ mặt kinh hoảng, tế ra pháp bảo trốn bán sống bán chết. Nơi xa còn có những đệ tử khác chạy đến, hiển nhiên với tư thế cùng chung mối thù.
Hóa ra có người ăn cắp Tiên Tinh, chà chà, gan thật lớn, ta thật sự không nghĩ qua.
Lâm Nhất vừa ra khỏi động phủ, còn chưa kịp kinh ngạc, người hán tử Luyện Hư hậu kỳ chạy thẳng đến nơi này. Cùng lúc đó, dưới chân núi chỗ hắn đột nhiên có hai bóng người đánh tới phía trước.