Vô Tiên

Chương 1969: Chương 1969: Thời điểm nói đùa (2)




- Ngươi dám cười ta mập mạp? Từ nay về sau không đội trời chung...

Hắn biến sắc, tròng mắt trợn trừng, lại hỏi vội:

- Lời ngươi nói... Là lão già kia, à không! Là khẩu quyết của vị tiền bối kia cho ta? Một chiêu của ngươi đẩy lùi Nguyệt Huyền Tử, chính là Thăng Long Quyết...

Người đầu óc tốt, vừa điểm tới lại hiểu rõ, hắn chính là một người như vậy!

Lâm Nhất không định che giấu, khẽ 'Ừ' một tiếng.

Hai mắt Xuất Vân Tử lập tức lập tức sáng lên, vội đi tới, trên gương mặt đầy ý cười, vui không nhịn được nói:

- Ha ha! Ngươi thật đúng là anh em ruột của ta! Không ngại nhận ta làm đệ tử đi...

Đây có lẽ là lời nói đùa, nếu chuyện thật sự tới trước mặt, thật sự không biết hắn có nhận lời hay không đâu. Đối phương một thân ba tu, rất nhiều thần thông đều không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ hắn ở Hành Thiên lăn lộn thuận buồm xuôi gió không thể thoát khỏi mối quan hệ với người trước mắt này!

Lâm Nhất chẳng hề để ý nói:

- Ta có ba đệ tử, một người bỏ mình từ lâu, một người ở Cửu Châu, một người chính là Nô Nhi. Ngươi có ý muốn trở thành sư đệ thứ tư thì nhảy cầu đốn củi trăm năm để tỏ thành ý đi...

Xuất Vân Tử trừng mắt, vung ống tay áo, miễn cưỡng nói:

- Ngươi bớt oán trách người thôi...

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, cười không nói. Tiên Nô ở bên cạnh không vui, nhìn về phía Xuất Vân Tử không hài lòng nói:

- Muốn bái sư phải qua cửa của ta trước đã! Hừ!

Nàng lại hừ một tiếng giống như thị uy, lúc này mới giơ ngọc giản hỏi:

- Sư phụ! Thần thông này gọi thế nào vậy?

Xuất Vân Tử lắc đầu, không tranh chấp, lại yên tâm thoải mái lẩm bẩm:

- Vẫn có lợi ích nào lớn hơn huynh đệ ruột thịt sao? Nha đầu nhà ngươi không lớn không nhỏ...

Lâm Nhất tùy ý nói:

- Thần thông dùng tốt là được, ngược lại không có tên gọi...

- Không ngại thì gọi là 'Hàng Thiên thuật'...

Đôi mắt đẹp của Tiên Nô lóe lên, lời nói thanh thúy.

Lâm Nhất không để ý gật đầu, lập tức lại dường như suy nghĩ tới điều gì. Các loại pháp thuật, phần lớn đều không rời khỏi một chữ 'Thiên'. Huyền Thiên Kiếm Trận, Thiên Ma Ấn, Thiên Địa Quyết, Thiên La Cấm các loại. Nói như thế, đấu với trời, đấu với đất, không lại phải là dưới chân tiên đạo sao...

- Chất nhi bái kiến thúc phụ...

Khi ba người đang nói đùa, cả nhà Bách Lý Xuyên đã đi tới trước đại điện. Một bóng người trong đó nhảy xuống khỏi phi kiếm, đã vội chạy tới và bước rồi 'Bịch' một cái quỳ xuống.

Nghe được động tĩnh, Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại. Ngoài mấy trượng, hành vi cử chỉ của ba người đã khác, vẻ mặt cũng hoàn toàn khác nhau.

Bách Lý Xuyên lấm lét nhìn trái nhìn phải, quẫn bách bất an. Nữ tử bên cạnh lại chỉnh đốn trang phục thi lễ, miệng nói bái kiến tiểu thúc. Trước mặt hai người, Bách An quỳ sát đất...

Tiên Nô thu hồi ngọc giản, nhấc chân ngăn cản ở trước người của Lâm Nhất. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng bao phủ một tầng sương lạnh, không vui quát lên:

- Làm càn! Gia sư thân là thái thượng trưởng lão của Cửu Châu môn cùng đại trưởng lão của Hành Thiên môn, sao có thể tùy ý cho người khác quỳ lạy được?

Trong lòng Bách An khiếp sợ đến co mông lại, vội vàng quay đầu. Vẻ mặt Quý Tử mẹ hắn thẹn thùng, không dám lên tiếng. Cha hắn Bách Lý Xuyên lại xấu hổ, nhất thời chân tay luống cuống. Sau khi đi tới Cửu Châu môn, cả nhà bọn họ không sợ người khác, duy nhất chỉ có có kiêng kỵ với Tiên Nô!

- Ha ha! Bách Lý Xuyên à Bách Lý Xuyên...

Xuất Vân Tử nhìn ra được manh mối, đứng một bên phình bụng cười to. Hắn không nhiều lời, lại mượn cơ hội trêu:

- Bách Lý Xuyên, ngươi đúng là không tốt! Ta cũng là trưởng bối, còn khổ cực đi tới Hành Nguyệt Châu một chuyến, vì sao không được hưởng thụ lễ lớn như vậy chứ...

Hai tay Bách Lý Xuyên giang ra, lúng túng vừa vội vàng, nhưng không đành lòng trách móc hai mẹ con bọn họ giở mánh khóe nhỏ, bất đắc dĩ, hắn liên tục chắp tay nói:

- Ra mắt môn chủ! Xuất Vân Tử đạo hữu... Lâm đạo hữu... Không phải như vậy...

Bất đắc dĩ, hắn vội vàng vung tay áo kéo Bách An trên mặt đất lên, không quên nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Không biết cách dạy con, không biết cách dạy con...

- Có ràng buộc, liền có tục niệm vứt bỏ không đi! Mọi người đều là tục nhân, ngươi cần gì phải cần tự trách!

Tiên Nô nghe tiếng nói chuyện thì tránh sang một bên. Lâm Nhất mỉm cười lại nói:

- Khám phá thất tình lục dục là nhân tính bất diệt. Bỏ qua các loại không phải có nghĩ là quên! Ta luôn cho là tiên nhân bàng quan, mới có thể vượt mây bước lên cửu tiêu. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là cầm lên được thì thả xuống được mà thôi...

Đây là cảm ngộ của hắn sau mấy trăm năm qua, lúc này dùng để trấn an hoặc là đánh thức Bách Lý Xuyên đang lúc rầu rĩ, ngược lại cũng hợp với tình hình. Chỉ có điều, lời trong lời ngoài của hắn tự có một cảnh giới cùng cách nhìn độc đáo!

Có lẽ là luận về đạo pháp, Bách Lý Xuyên lập tức ung dung hơn rất nhiều, hắn lắc ống tay áo, chắp tay nói:

- Đạo hữu nói có lý! Không có ý cao, không tu nhân nghĩa, quả thật giống như là...

Xuất Vân Tử lại không thích giả vờ cao thâm, nhân cơ hội nói:

- Cầm lên được vạn vật càn khôn, có thể dễ như nói sao? Bỏ xuống các loại, trong lòng phải nhẫn tâm tới mức nào?

Hắn xoay cơ thể béo tốt của mình lại nghiêm trang nói:

- Cho dù sáng cùng nhật nguyệt, vừa cũng là tầm thường trong trời đất, duy nhất chỉ có không bỏ được rượu thịt mỹ sắc, có khóc cũng không làm gì...

Toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, ngược lại nhìn về phía Bách Lý Xuyên nháy mắt ra hiệu nói tiếp:

- Ngươi đã hơn hai nghìn tuổi, còn có thể đẻ được hài nhi, bao người ao ước muốn chết! Có phương pháp gì, xin chỉ giáo một chút...

Bách Lý Xuyên trừng mắt, gương mặt đỏ như trích ra máu. Xuất Vân Tử lại cười ha ha, xoay người nói:

- Cả nhà ba người các ngươi mới đến, sao không chiêm ngưỡng đại điện Cửu Châu một lát? Lại xem cảnh tượng trước Thiên Môn, thi thoảng nghe Cửu Châu chấn động phong lôi! Ái chà! Hay cho câu ngẫu nhiên có được, tài hoa tốt...

Lâm Nhất đi theo sau lưng Xuất Vân Tử, khóe miệng mỉm cười. Tiên Nô đi theo bên cạnh, lại l cúi đầu mím môi. Chỉ để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.