Bất tri bất giác, nửa năm trôi qua. Cả nhà Bách Lý Xuyên vẫn ở lại Cửu Châu môn.
Lâm Nhất không nhận người cháu kia, lại đưa ra hơn mười vạn linh thạch cùng rất nhiều bảo vật, để cho Bách Lý Xuyên cùng thê tử vui mừng. Sau đó, hắn lại sai Tiên Nô quan tâm chăm sóc tới nhà bọn họ.
Động phủ của Bách Lý Xuyên ở giữa sườn núi Chủ Phong của Thiên Môn Sơn, Quý Tử cùng hai mẹ con Bách An nương được thu xếp ở trong một sơn cốc yên tĩnh để tu luyện. Lúc rảnh rỗi, người một nhà có thể đoàn tụ hưởng thụ niềm vui gia đình. Những phấn chấn cùng sợ hãi trước kia đã thành trò cười. Bây giờ cuộc ngày thư thái lại an nhàn...
Một mình dừng chân ở trước cửa một lát, Bách Lý Xuyên quay người đi về động phủ. Hắn nhìn đồ trong tay và xúc động không thôi. Lâm Nhất đến nhà thăm hỏi mới rời đi, không vì gì khác, chỉ đặc biệt tới thỉnh giáo. Hắn đã không phải là tiểu bối tiểu bối, mà là thái thượng trưởng lão Cửu Châu môn, lại trước sau vẫn lễ phép gọi hắn là tiên sinh. Không chỉ có vậy, đối phương có vẻ quan tâm thân thiết cùng tình cảm khác thường, khiến người ta vui mừng lại có thêm chút bất ngờ!
Bách Lý Xuyên ngồi xuống trong động phủ, nhìn càn khôn giới trong tay và tươi cười. Trong đó không chỉ có hai vạn Tiên Tinh, còn có Vô Cực Bi Văn khó kiếm được ở Cửu Châu. Có chỗ dựa này, tương lai tu tới Luyện Hư chắc hẳn không phải là vấn đề hóc búa!
Thu hồi càn khôn giới, Bách Lý Xuyên lại suy nghĩ tới một vòng tay bằng đá trong tay. Đây là một trong hai cái vòng đá do Lâm trưởng lão cầm tới. Một cái khác được hắn khám định là vật viễn cổ cũng có tác dụng kỳ diệu an hồn giấu thần. Cái này lại là vòng yêu đến từ Yêu Vực, có thể chứa được cơ thể, lại tránh không bị thần thức nhìn trộm. Ý đồ đến của đối phương là thỉnh giáo phương pháp chế luyện thay đổi vật này.
Tay Bách Lý Xuyên nắm lấy chòm râu, trong lòng đã dự tính trước mọi việc gật đầu. Vật của Yêu Vực mặc dù tự mở ra một con đường, lại vì thủ pháp thô sơ mất đi vẻ tinh xảo. Lâm trưởng lão đã có chuyện nhờ, ta sẽ dốc hết sức lực làm cho hắn được như mong muốn...
...
Trên ngọn núi cô độc giữa Thiên Môn Sơn, Lâm Nhất lẳng lặng ngồi xếp bằng. Trong tay hắn cầm chính là vòng ngọc có tác dụng an hồn giấu thần. Vật ấy liên quan đến lai lịch của Thiên Trần, lại không biết được rõ. Nếu muốn từ trong miệng nha đầu kia biết được nguồn cơm thì căn bản là phía công. Trước đó rất nhiều sự nghi ngờ như vậy, chỉ đành tạm gác lại, chờ sau này từ từ tìm hiểu.
Lâm Nhất giơ tay trái chộp một cái, năm ngón tay có ánh sáng chớp động, một nhỏ pháp trận giả thuyết dịu dàng thoáng động xuất hiện ở trước mặt. Trong đó ngầm có xu thế của tứ tượng cùng ngũ hành, cũng cùng dẫn dắt tới chỗ nào đó trong hư không.
Hắn đau khổ suy nghĩ hơn nửa năm, xem như có chút thành tựu liên quan đến Ngũ Hành Chính Nguyên! Còn đây là căn bản cùng khởi nguồn của thần thông và vạn pháp, lợi ích sau này khó có thể đánh giá hết!
Tay phải của Lâm Nhất mở ra, vòng ngọc bỗng nhiên bay vào trong trận pháp giả thuyết này rồi biến mất. Nó vung tay áo phất đi, tất cả mọi thứ trước người đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ có mây mù nhẹ nhàng cuốn quanh. Trong chốc lát, hắn nhìn khắp nơi, trong thần sắc dường như suy nghĩ tới điều gì.
Từ sau khi trừng trị Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử, Tiên Vực trong giới yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhờ Xuất Vân Tử cố ý tuyên dương, lại thêm Dư Hằng Tử thuyết phục xung quanh, hai nhà Tuế Phá, Tinh Mã chủ động phái người đến đây ký kết hiệp ước liên minh. Thủy Phủ vẫn chưa đến, chỉ là mang một lá thư biểu lộ ý tốt. Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử trước sau không thấy có động tĩnh, hiển nhiên là có ý nghĩ khác.
Bất kể thế nào, trong tám nhà Tiên Vực đã có sáu nhà tiếp nhận sự tồn tại của Cửu Châu môn, xem như là một bắt đầu tốt. Sau khi đánh Thành Nguyên Tử một trận, vẫn chưa rước lấy phiền phức quá lớn, khiến cho Lâm Nhất tạm thời yên lòng. Trước đây hắn dẫn đến năm cao thủ Hợp Thể, cũng tặng vị trí môn chủ cho Tiên Nô, còn qua lại mật thiết với Dư Hằng Tử của Hành Thiên môn, các loại hành động nhìn như tùy ý nhưng không phải không có tâm tư gì.
Lâm Nhất có chút kiêng kỵ với La gia, e sợ đối phương sẽ lập tức tìm tới cửa. Đây là một chỗ đặt chân của Tiên Nô cùng đám người Xuất Vân Tử, hắn lại không thể nhìn trước sợ sau. Chỉ có khi kẻ địch mạnh tới mà không bị ràng buộc, hắn mới có khả năng thoả thích đấu cùng đối thủ.
Bây giờ xem ra, lo lắng bất ngờ chưa xảy ra, những ngày kế tiếp vẫn có thể từng bước tu luyện, nâng cao tu vi...
Lâm Nhất khẽ, mới chịu tập trung tinh thần suy nghĩ, trên đỉnh ngọn núi lại có người kêu lên...
- Lâm huynh đệ! Động phủ không có người, vì sao còn muốn bày cấm pháp? Lão tiền bối thật sự khiến người ta tưởng nhớ! Hắn đi đâu rồi? Còn có Hoa Trần Tử nữa? Ngươi là chính nhân quân tử, không thể bắt nạt tiểu nha đầu...
- Vị tiền bối kia dẫn theo Hoa Trần Tử đi rồi, hai người không trở về nữa! Ngươi ít làm phiền ta đi...
Lâm Nhất truyền âm trả lời một câu rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, không tiếp tục để ý tới động tĩnh bên dưới.
Động phủ ở trên đỉnh núi không có người nào ra cửa, Xuất Vân Tử thò cổ lén lén nhìn trái lại nhìn phải. Nghe tiếng, hắn vung ống tay áo lên, ngửa đầu nhìn về phía bóng dáng mơ hồ trong bây kia mà hừ một tiếng, ngược lại giơ tay gãi cằm không râu, đôi mắt trợn tròn. Trong chốc lát, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, Lâm huynh đệ người này không thành thật! Rõ ràng để phân thân lại, bản tôn lại đi đâu rồi? Lẽ nào bản tôn đi cùng hai người Hoa Trần Tử không trở về? Ta mới không tin! Mà thôi! Lại quay về chỗ của mình tu luyện Linh Long Quyết trong Thăng Long Quyết, có lẽ thật sự có thể tu ra một thân ngọc thụ lâm phong, hì hì! Đến lúc đó, huynh đệ đừng tự ti mặc cảm đấy!
Nghĩ đến đây, Xuất Vân Tử vui mừng. Hắn lảo đảo đi tới một gian động phủ khác cách đó không xa. Ngoài trăm trượng, có một cửa động với màu sắc rực rỡ, trên có bốn chữ lớn: Thần tiên người ta...
...
Thiên Ma Kết Giới, ngọn núi cao vạn trượng, Ma tôn ngồi ở trên bồ đoàn Bách Thảo Kết một tay cầm miếng ngọc giản, một tay chậm rãi vung vẩy ở trong hư không. Hai mắt hắn hơi khép, toàn thân có sương mù màu đen quấn quanh, hành động tà mị khác thường.
Trong ngọc giản chính là Thiên Ma Cửu Ấn đến từ Ma Cốt. Cho đến hôm nay, Huyền Vũ Ấn đã lĩnh ngộ ra được chín phần chín, năm trăm mười hai thủ ấn càng thêm thành thạo, duy nhất chỉ thiếu thu phát tùy tâm, lúc này mới khó có thể thi triển ra một đòn hung hãn cuối cùng. tin tưởng sau khi vất vả một thời gian, nhất định có thể một lần là xong!
Thiên Ma Ấn tu tới Ngũ Ấn Hợp Nhất, có thể đối mặt với Tiên nhân cảnh giới Phạm Thiên. Mà đối với Ma tôn, điều này còn xa mới đủ. Ngoài giới không chỉ có bốn cao nhân cảnh giới Phạm Thiên, có lẽ vẫn có tồn tại cảnh giới Động Thiên cực mạnh. Chỉ có tìm hiểu tu thành Thanh Long Ấn, Bạch Hổ Ấn còn lại, mới có thể tranh được một phần tiên cơ trong cuộc chém giết sau này. Chỉ tiếc chín ấn thiếu hai, còn không biết phải đi nơi nào tìm được Càn Ma Ấn cùng Khôn Ma Ấn...
...
Một mảnh đất trũng cách đỉnh Thiên Ma Sơn vạn dặm, một khối Huyền Băng kích thước khoảng mấy chục trượng nằm im, xung quanh vẫn quanh quẩn chút Thiên Sát Lôi Hỏa, tình hình có chút kỳ lạ. Trên mặt đất cách đó không xa, nữ tử trẻ tuổi đã không còn sức sống đang ngang nằm, một chiếc váy dài với phong cách cổ xưa rất là đoan trang, gương mặt xinh đẹp nhưng toàn thân lạnh như băng, hiển nhiên là từ một trong các di hài tiên nhân. Người đứng bên cạnh lại là bản tôn của Lâm Nhất, vẻ thần sắc mệt mỏi lại có chút tươi cười may mắn.
Trong chốc lát, Lâm Nhất rời khỏi bên cạnh nữ tử kia, nhìn về phía hai người đứng cách đó hơn mười trượng nói:
- Thiên Sát Lôi Hỏa của bản tôn rất yếu, sử dụng hơn nửa năm mới từ trong Huyền Băng lấy ra di hài nữ tử duy nhất, vẫn không hề tổn thương, có chút không dễ dàng...
Nói xong, hắn đặt mông ngồi dưới đất, lại nói:
- Trần Tử có ý định tu luyện cơ thể, cuối cùng đã có tin tức. Lão Long nếu muốn như vậy, vẫn phải chờ phân thân ma tu của ta đến đây trợ giúp ngươi một tay!
- Nực cười! Thân thể suy nhược như vậy làm sao đáng để ta sử dụng chứ? Lại càng không đáng để...
Khi Lâm Nhất bận rộn, lão Long cùng Thiên Trần trước sau ở một bên xem náo nhiệt. Bây giờ hắn dùng hơn nửa năm, từ trong Huyền Băng đào ra di hài của một nữ tử, lại không muốn tiếp tục nữa. Không phải hắn sợ khổ sợ mệt, mà là giống như luyện khí cẩu thả vậy, làm không được tinh tế. Phát động Thiên Sát Lôi Hỏa phá băng cần phải kiên trì cẩn thận. Chút lơ là sẽ gây ra tổn thương căn bản không thể sử dụng.
Trước đây lấy ra khối Huyền Băng này, Lâm Nhất tự có dụng ý. Sau khi được hắn trưng cầu, Thiên Trần mới có ý nghĩ tu luyện cơ thể. Trong Huyền Băng vừa vặn có di hài của một nữ tử trẻ tuổi có thể cung cấp để chế luyện. Hắn không nói hai lời, lúc này mới vội vàng đến hôm nay.