Theo những gì được biết, thân thể nguyên thần muốn ngưng luyện cơ thể, tu tới cảnh giới tu vi Phạm Thiên mới được. Thiên Trần chỉ có tu vi Hóa Thần, muốn đi đến một bước kia thì vẫn còn xa. Nếu như mượn di hài của tiên nhân, lại có thể miễn đi không ít phiền phức. Mà một khi tạo lại thành công, nàng có thể dựa vào cảnh giới vốn có khôi phục tướng mạo cùng tám phần tu vi ban đầu, thật sự là một con đường tắt hiếm có.
Có người nói chuyện, Lâm Nhất xoay người nhìn lại. Lão Long đi tới ngồi bên cạnh, dáng vẻ hãy còn mười phần cao ngạo. Thiên Trần lại nhẹ nhàng dừng lại ở trước di hài trên mặt đất lẳng lặng nhìn với vẻ bất đắc dĩ.
Đột nhiên ống tay áo của Lâm Nhất run lên, giơ ba ngón tay ra hiệu với lão Long:
- Ta từng thỉnh giáo về ba chuyện không rõ, biết di hài tiên nhân vô dụng với ngươi, còn hai điều khác...
Hắn lại rút về một ngón tay, nói tiếp:
- Chậm rãi chờ phân giải, ha ha!
Lão Long hoạt động cơ thể, rất ghét bỏ trừng mắt với Lâm Nhất, không nhịn được nói:
- Ngươi vẫn chưa xong à? Có trời mới biết ngươi từng hỏi gì, không biết ta lớn tuổi sao...
Lâm Nhất thu tay lại, bĩu môi nói:
- Được rồi! Ngươi tuổi già sức yếu, mắc bệnh hay quên! Ta hỏi lần nữa đúng không?
Lúc này, Thiên Trần đã thu di hài trên mặt đất vào trong càn khôn giới do Lâm Nhất tặng. Nàng đừng ngây người một lát mới chậm rãi xoay người lại, hì hì nói:
- Nếu như ta trở lại hình người, còn có thể làm bạn ở bên cạnh hai người sao?
Nàng vẫn tươi cười như mọi ngày, nhưng đôi mắt từng giảo hoạt linh động lại thoáng hiện lệ quang, như ánh trắng trong đêm giá rét, đầy thương cảm cùng lạnh lùng..
Thấy Thiên Trần nhìn mình với vẻ mặt khác thường, Lâm Nhất hơi ngẩn người ra. Nữ tử quỷ linh tinh này dao động khó lường, vì sao lại có dáng vẻ như vậy? Mình là một người lưu lạc khác nơi, chưa bao giờ quan tâm có bạn bên cạnh! Hắn lắc đầu, thuận miệng nói:
- Nếu như ngươi bằng lòng thì tùy ngươi, sao còn phải như vậy...
Hắn có chút bất ngờ, nhịn không được nhìn lão Long bên cạnh. Đối phương lại trừng hai mắt một cái, ý là ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây.
Lệ quang trong mắt Thiên Trần bỗng nhiên không còn, ngược lại nở nụ cười hớn hở, nói:
- Ta cần tự tìm một nơi bế quan. Hì hì! Thần Ngao huynh, xin lỗi không tiếp được nữa! Còn có tiểu tử thối nữa, không uổng công quen biết mấy trăm năm...
Tiếng cười chưa dứt, nàng đã lặng lẽ lướt đi, trong nháy mắt bóng hồng biến mất ở sâu trong bóng tối.
Lão Long vuốt râu cười, nói chắn chắn:
- Ha ha! Lại tạo thành cơ thể cũng như sống lại! Muội tử này của ta chưa bắt tay vào tu luyện, đã như thay đổi thành một người khác, trăm năm sau lại phải làm thế nào...
Thay đổi thành người khác? Lâm Nhất kinh ngạc nhìn phía xa, khẽ nhíu mày. Số phận của Thiên Trần không khác với lão Long, đều một luồng tàn hồn lay lắt đến nay. Hai người kết làm huynh muội, trong này là có nguyên nhân gì? Tính tình nàng luôn thay đổi cùng vẻ tươi cười là trời sinh hay muốn che dấu điều gì...
- Ngươi nói sớm phải bế quan tu luyện, vẫn là nâng cao tu vi quan trọng hơn, lão Long ta cũng xin lỗi không tiếp được nữa...
Bân cạnh có người muốn nhân cơ hội rời đi, Lâm Nhất lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng ngăn lại nói:
- Tốn hơn nửa năm, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu, sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Mông Lão Long mới rời mặt đất, chẳng hề để ý xoay người hỏi:
- Yêu cầu chuyện gì?
Thấy người bên cạnh lại giơ hai ngón tay, lão chợt nhảy dựng lên, sợ tránh không kịp, thì thầm nói:
- Tiểu tử ngươi lại tới...
Lâm Nhất vươn hai ngón tay nói:
- Ta có ba chuyện không rõ, vẫn mong lão Long chỉ giáo!
Hắn giơ một ngón trỏ, tiếp tục nói:
- Ngươi có thể quen biết Côn Tà, Hạo Độ, Ngô Dung cùng với Cửu Mục Thánh Nữ? Theo ta được biết, tu vi của bốn người này đều trên Phạm Thiên, không biết Tiên Đế lại là cảnh giới tới mức nào?
Nó lại giơ ngón giữa, hỏi tiếp:
- Trong Tử Vi Tiên Cảnh có truyền thừa Tiên Đế cùng đan dược đột phá Hợp Thể không? Phải biết rằng, tu sĩ trong giới bị vây khốn ở Hợp Thể không thể tiến thêm được, nhất định phải có nguyên nhân của nó...