Vô Tiên

Chương 1972: Chương 1972: Xé gió qua sông (1)




Lúc trước, mỗi khi lão Long tránh đề cập tới chuyện cũ, Lâm Nhất căn bản sẽ không truy hỏi. Tiên Vực viễn cổ quá mức xa xôi, hắn khó có thể phân biệt được tất cả chuyện này cũng không để ở trong lòng. Mình là một tu sĩ nho nhỏ, lĩnh hội được sung sướng mỗi lần tránh thoát khỏi rào cản, sống được lâu dài cũng có thể ung dung tự tại như nước từ trên núi chảy xuống, vậy là đủ rồi!

Tuy nhiên, từ sau khi Đại Thương tìm được Đại Hạ, Cửu Châu, lại trải qua cửu tử nhất sinh đến hướng về Tiên Vực đã lâu, một đường đi đến ngày nay mới hiểu được, ban đầu ta tồn tại ung dung, nhưng con đường dưới chân lại có biến hóa long trời lỡ đất. Không thể không thích ứng trong mọi tình cảnh, càng không thể chắc hẳn vui vẻ trong cảm giác thỏa mãn tự biết đủ của mình. Muốn tìm một nơi thật sự tự do tự tại, muốn vượt ra ngoài chín tầng mây, muốn cùng Kỳ nhi sống mãi gần nhau không xa nhau, lại tránh không được rất nhiều điều hỗn loạn, còn phải tùy thời đối mặt với những nguy hiểm đáng sợ khó lường sau này. Tất cả những điều liên quan La gia, Yêu Vực, cùng với Cửu Mục Tiên Vực ngoài giới, tất cả cũng có gút mắt với Tiên Vực viễn cổ có chém không đứt. Nếu lại vùi đầu chạy đi, có thể sẽ bỏ lỡ, hối tiếc vì chuyện đã qua. Bây giờ chỉ có ngẩng đầu lên, mặc mưa gió mịt mờ, không hỏi tìm say trong mộng, lại tự xé gió lướt qua sông...

Vì các loại nguyên nhân, lúc này không thể so với trước kia, Lâm Nhất làm sao chịu để cho lão Long giả vờ hồ đồ nữa! Hắn lấy ra Quỷ Châu, tiện tay nhẹ nhàng vung lên. Một mị ảnh xẹt qua bóng tối, mang theo tiếng nức nở bỗng nhiên vang lên rồi rời đi...

Lão Long đã rời khỏi chỗ đất trũng của Huyền Băng. Nhà đá còn cách hơn mười dặm, lão muốn về ngủ ngon. Có liên quan đến thay đổi bất ngờ, khiến người ta nghĩ lại mà kinh! Lúc này vừa muốn nói tới, lại nên nhắc tới từ đâu? Nếu như vậy, không ngại đi tới một núi xem phong cảnh, tự có ngày đường núi quanh co cũng quay trở lại.

Đi không bao xa, phía sau truyền đến tiếng gió rít gào. Lão Long không để ý xoay người lại, nhếch miệng cười nói:

- Lâm tiểu tử! Chiêu số dã quỷ dọa người đều sử dụng ra, ha ha... Ngươi là...

Tiếng cười chợt ngừng lại, hắn trợn tròn đôi long nhãn, nhìn về phía bóng người đang xuất thần trong trời đêm.

Một quỷ linh với dáng vẻ thư sinh phiêu đãng ở trong bầu trời đêm. Vẻ đắc ý trên mặt trước đó thoáng cái đã không còn chỉ còn sự ngạc nhiên. Tiểu tử kia muốn ép mình làm nô làm phó, có thể nói là mộng tưởng hão huyền. Kết quả chỉ có thể đàng hoàng thả mình đi ra. Nhưng trước mắt là thiên địa kỳ lạ khó lường, đây lại là nơi nào? Huyền Băng này... Còn có... ?

Phía xa có một chút ánh huỳnh quang lóe lên, ảm đạm trong bóng đêm. lão Long với một thân thể nguyên thần, cùng một quỷ linh giữa không trung, mỗi người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn nhau. Ngoài mười mấy trượng, có người đứng trên mặt đất, không nói một lời, vẻ mặt nghiền ngẫm.

- Ngươi... Không chết...

Sau một lát, hai người nhìn nhau gần như là trăm miệng một lời nói ra một câu. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ nhìn về phía thứ ba, đồng thời hỏi:

- Hắn... từ đâu đến?

Nói xong, hai bên lại xoay sang nhìn về phía đối phương, vẻ mặt ai nấy đều không hiểu.

Ánh mắt Lâm Nhất chớp động, chậm rãi đi về phía trước vài bước, lúc này mới chắp tay sau lưng đứng lại, không nhanh không chậm nhìn bóng quỷ giữa không trung nói:

- Lão Long lại tên là Thần Ngao, là một trong những tộc nhân Thần Long theo Tiên Đế sáng lập ra Tiên Vực! Năm đó lão vì Thiên Hoang Tam Thánh âm thầm quấy phá, khiến cho Thần Long tộc cùng Yêu tộc phản bội, lúc này mới gặp tai ương ngập đầu...

Hắn lại nhìn về phía bóng dáng cao lớn kia, nói tiếp:

- Ngô Dung tới từ Tiên Vực viễn cổ, thân phận tương đương với bốn lớn Tiên Tôn. Sau khi hắn chết lại không cam lòng luân hồi, dẫn theo một đám thủ hạ đã chết ở nơi quỷ linh...

Hai người kia lại ngạc nhiên, nhưng vẫn trầm ngâm không nói. Lâm Nhất khẽ lắc đầu, khẽ nói:

- Lão Long, ngươi không biết chuyện của Thiên Trần có thể hiểu được, nếu nói không quen biết với Ngô Dung, ta mới không tin đâu! Tuy nhiên, nếu muốn che giấu rốt cuộc thì tùy ngươi...

Hắn dừng lại, ánh mắt nhàm chán nhìn khắp nơi, ngược lại nói tiếp:

- Nơi đây là Thiên Ma Kết Giới của bản thân ta, rộng lớn trăm vạn dặm, lại giống như lồng giam tỏa hồn cấm phách. Ngô Dung tiền bối không cần tự mình chuốc lấy cực khổ...

Trong ánh sáng trong đêm ám đạm, dưới thân hai người kia lại không hề có bóng.

Lão Long cùng Ngô Dung cách nhau hơn mười trượng lặng lẽ nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người biến đổi không ngừng. Từ chấn động kinh ngạc, lại đến xúc động cùng đau buồn, lại cảm giác thoải mái không hiểu được, trước sau chỉ trong giây lát, đã tò mò nhìn Lâm Nhất đang đứng trên mặt đất nói:

- Tiểu tử ngươi nhìn như đần độn lại không ôm chí lớn, sao biết được nhiều chuyện như vậy? Ta với Yêu tộc có mối thù truyền kiếp, người bình thường khó có thể biết được. Về phần Thiên Hoang Tam Thánh gì đó chỉ là do phỏng đoán, hoặc có trùng hợp...

Người giữa không trung kia lại hít một hơi, có chút ít may mắn lẩm bẩm:

- Thật sự là vậy sao? Chỉ tiếc cảnh còn người mất...

Không ôm chí lớn lại thế nào? Thị phi Tiên Vực viễn cổ lại có liên quan gì đến ta? Nhưng trên đường đi tới nghe thấy, bao giờ nói những chuyện không rõ về viễn cổ. Lâm Nhất nhún vai, vẻ mặt không biết rõ. Hai người kia tất nhiên thật sự quen biết, còn đồng bệnh tương liên, vẻ mặt mỗi người đều mờ mịt...

- Lâm tiểu tử, ngươi suy đoán chỉ là một góc nhỏ của năm đó, lại có nhiều sai lệch. Hắn... vốn chính là một trong bốn đại Tiên Tôn, chỉ vì chuyển sang tu luyện quỷ thể, tu vi không thể so với ngày xưa...

- Đúng vậy! Hôm nay không thể so chuyện xưa... Ngươi là Thần Long Vương Tôn năm đó có thể sánh cùng Tiên Đế, hai bên còn thân thiết như huynh đệ, bây giờ cũng thành bộ dạng như vậy...

Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ cong lên, nhất thời tâm tư dâng trào. Ngô Dung bị ép hiện thân, lại dẫn hai nhân vật lớn không tưởng tượng được. Một Tiên Tôn, một Thần Long Vương Tôn, thật không thể tưởng tượng nổi! Hắn thầm thở dài, lặng lẽ quan sát hai vị kia. Nhưng đối phương lại đồng thời nhìn tới, trong đó lão Long rất sảng khoái phất tay nói:

- Lâm tiểu tử! Ngươi từ lâu đã đưa thân vào trong vòng xoáy mà không tự biết! Nếu muốn nghe hiểu rõ ràng, hôm nay lại mở ra cửa trời...

Thân hình Ngô Dung chậm rãi hạ xuống, vẫn do dự nói:

- Nếu số trời đã định, không uổng công ta giữ lại một ý niệm cố chấp...

Không đúng! Vốn tưởng rằng tình cảnh hai người này gặp mặt đặc biệt chấn động cùng thất thố, tiếp theo sẽ có các loại xúc động, nhưng chỉ chớp mắt, hai bên giống như thần giao cách cảm cùng hướng về phía mình. Nhất là câu số trời đã định, nghe lại làm cho da đầu người ta căng lên. Lâm Nhất đột nhiên không còn hứng thú, vội vàng xua tay nói:

- Khoan đã! Lão Long vẫn giữ lại cửa sổ của lão đi! Nếu lão quen biết Ngô Dung tiền bối, vậy nhất định có biết đám người Côn Tà, Hạo Độ cùng Cửu Mục Thánh Nữ, sau này ta tự mình sẽ xin chỉ giáo, lúc này ta chỉ muốn biết trong Tử Vi Tiên Cảnh có truyền thừa Tiên Đế cùng đan dược đột phá Hợp Thể hay không thôi... ?

Lão Long chắp một tay sau lưng, một tay vuốt chòm râu, nói:

- Cửu Mục Thánh Nữ? Chưa nghe nói qua. Tình hình Tử Vi Tiên Cảnh thì không hiểu rõ lắm. Ngươi... có thể biết được...

Lão nhìn về phía bóng dáng quỷ mị tới gần. Vẻ mặt của đối phương bỗng nhiên trở nên có chút dữ tợn, lại lộ ra vài phần phấn chấn khó có thể kiểm soát, không giải thích được trả lời:

- Ha ha! Nhưng có một khả năng xoay chuyển, nhất định có thể xoay chuyển càn khôn! Thiên Mệnh không thể trái...

Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy mình sai rồi. Nếu nói là lão Long có chút dụng ý mới tỏ vẻ thâm trầm, Ngô Dung lại mười phần là một người cố chấp. Mà bất luận là ai, chỉ cần liên lụy đến bí mật viễn cổ thì lập tức thay đổi dáng vẻ, cũng có phần mờ mịt lại thêm ưu ái có thừa, làm cho hắn không biết theo ai. Hắn không muốn suy nghĩ nhiều, lại xoay người rời đi, nói:

- Trăm năm sau, ta phải bế quan tu luyện. Hai vị tự ôn chuyện đi, hẹn gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.