Vô Tiên

Chương 2147: Chương 2147: Tỉnh mộng (2)




Mười đệ tử quanh hai bên hắn lấy hai vị tu sĩ Hóa Thần làm đầu, còn lại đều là tu vị Nguyên Anh hậu kỳ.

Một gia tộc phổ thông, trận trượng như thế quả thực không giống bình thường. Sơn cốc này dài hơn trăm trượng, hai bên rậm rạp xanh tươi, sâu trong cốc ẩn ước thấy được trang viên và phòng xá. Đổi lại ngày trước, những tu sĩ tu vị không tục này chỉ cần dựa địa thế kết trận tự thủ, quả thật có thể một người thủ quan vạn phu dừng bước. Lại thêm Nguyệt Tuyền cốc vị trí hẻo lánh, trong vạn dặm căn bản không mấy cao thủ Luyện Hư. Nhưng hết thảy xảy ra sau đó lại hoàn toàn ngoài dự liệu...

Chúng nhân được lệnh, từng người ném ra ngọc phù ngắt động pháp quyết. Chỉ thấy gió nổi mây vần, khí tượng sâm nghiêm. Trận pháp đột nhiên hình thành, thoáng chốc bao phủ toàn bộ cửa cốc. Song đúng lúc này, lại có hơn mười đạo nhân ảnh đột nhiên ập đến. Người mặt hung tợn đi đầu càng là xương cuồng, gầm rú nói:

- Khách nhân đến thăm, lại đóng cửa không tiếp, các huynh đệ nện Nguyệt Tuyền cốc cho ta...

Thấy thế, Bách Lý tiên sinh thần sắc ngưng trọng, hỏi:

- Bách An, tại sao ngươi trêu chọc đám yêu tiên này? Còn mang tới cửa...

Bách An tránh ở sau lưng hắn, vẫn đang còn thở dốc hổn hển, đột nhiên kinh nói:

- Hài nhi chỉ tưởng đó là khách nhân tầm thường, ai ngờ... ai ngờ là... Yêu tiên...

Nghe tiếng, các đệ tử khác tại trường lập tức mặt như đất đen. Không trách Bách An kinh hãi thất sắc, thì ra lai lịch đối thủ quá dọa người.

Mấy trăm năm tới nay, rất nhiều yêu tu đã trở thành chủ nhân Hành Thiên. Ai trong bọn chúng cũng đều có tu vị Tiên Nhân, không chỉ thủ đoạn tàn bạo mà còn tùy ý làm xằng, bức khiến tu sĩ Hành Thiên dám giận mà không dám nói. Nguyệt Tuyền cốc nằm ở nơi xa xôi, còn giữ được ba phần thanh tĩnh. Không ngờ cũng có ngày tai họa lên cửa, tai tinh giáng lâm, đột nhiên toát ra nhiều yêu tiên thế này, có tận mười hai, mười ba tên...

- Thiện ác vô thường, họa phúc đều có nguyên nhân...

Bách Lý tiên sinh lắc lắc đầu, quay sang hai bên vung tay lệnh nói:

- Ngăn địch...

Nó không còn vẻ ôn văn nhĩ nhã ngày trước, giơ tay nhấc chân ẩn ẩn mang theo sát khí, khiến cho Bách An khá là ngoài ý, lên tiếng nhắc nhở nói:

- Cha! Sao không ra mặt xoay vần một phen, biết đâu có chuyển cơ...

Bách Lý tiên sinh quay đầu lại, khẽ nhíu mày, ngữ trọng tâm trường nói:

- Địch mạnh ta yếu, giống như trên trời dưới đất. Nếu có may mắn, không khác với bó tay chịu trói tự chuốc lấy nhục. Giờ chỉ còn một đường liều chết, không cách nào khác...

Bách An như chợt nhớ tới điều gì, vội nhắc nhở nói:

- Không bằng cầu cứu, hoặc là tự bảo. Không được mới ngọc thạch câu phần...

- Oanh, oanh, oanh --

Hai cha con chưa dứt lời, tráng hán và đồng bạn đã ra tay. Liền một chuỗi nổ vang, đại trận theo đó run rẩy. Chúng nhân cứ thủ trận pháp vội vàng thúc giục pháp lực gia trì, nhưng thế công từ đối thủ lại càng thêm điên cuồng mãnh liệt.

Chẳng mấy chốc, trong tiếng nổ vang ầm ầm nhiều thêm mấy tiếng “rắc rắc” vang động, nghe vào tai rất là kinh tâm động phách. Đồng thời với đó, sương mù cuồn cuộn bị xé nứt ra vài đạo khe hở, trận pháp đã bất kham gánh nặng lung lay sắp đổ. Đệ tử Nguyệt Tuyền cốc tại trường đều luống cuống tay chân, ai nấy quay đầu nhìn quanh. Trận pháp phe mình vốn rất kiên cố, không phải làm cho có. Dù có ba, năm cao nhân Hợp Thể đến đó cũng khó có thể lay động. Ai ngờ lúc này đối thủ thái quá cường đại, khiến người không cách nào ứng đối.

Bách An kinh ngạc không thôi, vội vàng nói:

- Cha! Sự không nên trễ, chỉ có lui giữ hậu sơn...

Bách Lý tiên sinh thần sắc trầm trọng, lắc đầu nói:

- Cho dù tai kiếp khó thoát, cũng vạn vạn không được...

- Cha! Nên ngừng mà không ngừng, ngược lại càng loạn...

Bách An vung tay ngắt lời Bách Lý tiên sinh, quay đầu xông chúng nhân quát to:

- Sinh tử tại khắc này, theo ta lui giữ hậu sơn...

- Oanh --

Lại một tiếng nổ vang lăng không tạc lên, cuồng phong đột nhiên cuốn thốc tới, khí cơ thác loạn, trước sơn cốc một mảnh lang tạ. Bách An ngược lại dứt khoát, đã giành trước dẫn đầu xông hướng sơn cốc. Chúng nhân kinh hoảng, không rảnh cố được quá nhiều, vội vã theo nó mà đi.

- Không thể...

Cự biến quá đột nhiên. Bách Lý tiên sinh lên tiếng quát dừng, nhưng lúc này thì đã muộn. Thấy hơn mười tráng hán kia đã thừa thế vọt tới, hắn đành chịu thở dài một tiếng, đành rút thân mà lui, đồng thời không quên truyền âm phân phó người trong cốc kịp thời tránh né.

Phía cuối Nguyệt Tuyền cốc đã có mấy chục người đứng trước một vách đá. Trong đó có đám người Bách An và một số gia quyến. Mà nơi này nhìn qua không có gì khác thường, không đường để đi, giống như một phương tuyệt địa.

Bách An lại lùi ra sau vài bước, hướng vách đá liên thanh hô hoán:

- Bách gia đại nan lâm đầu, sinh tử sớm tối, mong môn chủ và tiền bối Cửu Châu ra tay tương trợ...

Đúng lúc này, trước cửa Nguyệt Tuyền cốc lần nữa toát ra mấy chục bóng người bưu hãn. Kẻ cầm đầu là một người mặt sáp râu vàng, đắc ý cười lớn nói:

- Mấy trăm năm, cuối cùng bản tôn cũng tìm được tung tích Cửu Châu môn! Thương thiên không phụ người có tâm a! Lâm Nhất, ngươi có bản sự thì tới cứu đồ tử đồ tôn của ngươi đi, ha ha ha ha..

Tiếng cười chưa ngừng, một trận gió rít gào thét mà qua. Hắn thoáng ngạc nhiên, bốn phía lại đã không động tĩnh.

- Hừ! Giết vào Nguyệt Tuyền cốc...

Cùng thời điểm, dưới hồ sâu tại Long Khư xa xôi, có người đã ngủ say hơn ba trăm năm, bỗng chân mày nhún động, khóe miệng vểnh lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.