Lúc nhỏ, dưới chân là đất, ngẩng đầu là trời, khắp nơi còn có thể dùng bước chân đo đạc, nhưng bầu trời xa vời kia lại không thể chạm tới. Bây giờ thân lâm kỳ cảnh, mới phát giác ra trước kia nhận biết nhỏ hẹp như vậy. Thế giới này vô biên, vũ trụ vô hạn, cuồn cuộn khó lường, sao có thể một bước vượt qua?
Lâm Nhất ngồi một mình ở hố đá cách đó không xa, ngước nhìn tinh không, trên mặt mang một vòng sầu khổ. Quanh người hắn một tầng ánh sáng mờ nhạt bao bọc lấy, trong tay cầm Thiên Địa Quyết, không cam lòng khẽ thở dài một tiếng. Chỉ có pháp thuật thần kỳ phi phàm, lại không thể tu luyện, không làm gì được.
Tháng này công phu của ta chỉ toàn suy nghĩ đến Thiên Địa Quyết, pháp quyết từ lâu đã thuộc lòng, nhưng mỗi lần thử lại không chút động tĩnh. Dù có thế nào cũng phải gia tăng nguyên lực, dù thế nào cũng thi triển pháp quyết, nhưng đến nay vẫn tốn công vô ích.
Thôi, đã không thể tu luyện độn pháp hiếm thấy này, đợi sau này gặp gỡ cao thủ lại tự cầu phúc. Trong ngọc giản không phải đã nói rồi sao, Độn Pháp cảnh giới tăng lên theo tu vi, Phạm Thiên tiểu thành, Động Thiên đại thành, … Nếu đúng thật như thế, chỉ có người có Phần Thiên cảnh mới có thể tu luyện Thiên Địa Quyết, mà hắn hiện tại chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ viên mãn, muốn một bước tiêu dao trong tinh không, có lẽ còn hơi sớm.
Không còn cách nào, Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, bên trong hố đá Long Anh, Ma Anh đang hợp lực luyện chế phân thân ma cốt, trong thời gian ngắn khó có thể thành công được.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục trì hoãn, hắn thu hồi ngọc giản Thiên Địa Quyết, phất tay áo trước người bố trí mấy đạo cấm pháp, lại gỡ Tử Kim hồ lô bên hông xuống, lúc này hắn mới thoát đến tinh quang. Vân bào mà Bách Lý Xuyên tặng bị hư không phong nhận cắt vỡ, với tu nghệ luyện khí vốn có, đơn giản tu bổ nó một chút cũng không khó lắm. Hắn ngồi xếp bằng, đem vân bào trong tay treo trước mặt, lại cúi đầu nhìn thân thể trần trụi trước mắt.
Bên cổ tay trái Lâm Nhất mang vòng tay yêu vòng thạch, bên trong hai huynh đệ Thiên Lang đang mượn nhờ yêu tinh tu luyện. Trên cánh tay phải một thước dài Long văn như có như không, chớp động màu xanh lá bên trong có ẩn màu trắng cùng vàng lộng lẫy. Phiên Long Giáp trong hư không đã bị tổn thương, tu vi thăng lên nó cũng khôi phục lại như lúc đầu, quanh thân da thịt lộ ra một tầng màu vàng nhạt, nhìn trơn nhẵn như ngọc nhưng lại cứng như đồng, mấy điểm vết thương cũng biến mất không thấy.
Giấy lát sau, Lâm Nhất vận chuyển Minh Hỏa ấn quyết, đầu ngón tay bắn ra một sợi hỏa diễm. Sau đó, trong tinh không đen kịt, trên một tảng đá lớn, nam tử cởi truồng tự sửa lấy y phục.
…
Một bóng người vượt qua tinh không mà đến, thoáng phân biệt phương hướng một chút, lại thẳng đến một đoàn tinh vân nơi xa mà đi. Nhìn tướng mạo ăn mặc, chính là lão giả ngồi xem Luân Hồ mặc kệ sinh tử, lão từng nói qua mình có một đạo hiệu, gọi Hạo Độ.
Đi qua tinh vân tự nhiên có thiên địa, trong lúc thoáng qua Hạo Độ đã đến một ngôi sao không ai biết. Lão từ trên không đáp xuống, chậm rãi đi vào trong một sơn cốc. Nơi này núi sông xanh rì, cây cỏ tươi tốt, chim hót hoa nở, cảnh trí hợp lòng người.
Một suối nước quấn quanh khe núi, có năm ba ngôi nhà ở cạnh rừng núi.
Trên bãi cỏ trước cửa ngôi nhà đó, có một chiếc bàn đá thấp được đặt bên cạnh. Bên cạnh bàn là một lão già mặc quần áo thường dân, tay cầm bình ngọc chầm chậm uống. Râu tóc lão màu xám, với khuôn mặt ngây thơ bình yên, thỉnh thoảng nhắm mắt tỉnh lặng, ngẫu nhiên lại lắc đầu trầm ngâm. Nhìn những bông hoa gần đó, thêm một chút niềm vui vào năm tháng kéo dài, lắng nghe rừng trúc rì rào nơi xa, Tiên đạo tịch mịch cũng có một phen thăng trầm cảm xúc.
Nhìn thấy một người từ trên cao hạ xuống, lão giả kia cười ha ha một tiếng, cất giọng hô lớn:
- Ôi, bạn cũ trăm năm, chuyến này có thu hoạch gì không?
Thân hình Hạo Độ chậm rãi rơi xuống bên cạnh bàn đá uống trà, lập tức phất tay áo mỉm cười, tiếp theo lại ngồi xuống trên ghế, nhìn bốn phía, có chút cảm khái vuốt râu thở dài:
- Vẫn là Ngọc Thắng lão đệ nhàn hạ, chỉ có ta là mệt mỏi, không có thời gian nghỉ.
Người gọi là Ngọc Thắng lão giả lấy ra một cái chén ngọc đưa tới, tự giễu nói:
- Chỉ lãng phí thời gian mà thôi, khiến bạn cũ chê cười rồi. Hãy nếm thử Bách Hoa Tửu của ta xem tư vị có khá hơn lúc trước không?
Hạo Độ tiếp nhận chén ngọc khẽ ngửi, ghé miệng vào uống một ngụm nhỏ, nét mặt mang theo vẻ ngây ngất gật đầu, khen:
- Có mùi thơm của hương hoa, có vị ngọt của sương sớm, rượu ngon.
Ngọc Thắng cười vui vẻ, không quên hỏi:
- Bạn cũ lần này trì hoãn xuất hành thật lâu, chứng kiến những gì không ngại kể một chút lấy hứng uống rượu.
Quanh năm canh giữ bên trong sơn cốc, không dễ dàng mới đi ra ngoài một chuyến, uống rượu nói chuyện đã trở thành một thú tiêu khiển. Bây giờ bạn cũ quay về như một làn gió xuân bất chợt ùa đến, những ngày bình yên lại có thêm một chút niềm vui.
Hạo Độ biết rõ bản tính của đối phương, cười nói:
- Làm gì có chuyện lý thú, chỉ có một tên tiểu tử bị làm khổ thôi.
- Ha ha! Nguyện ý nghe! Chẳng lẽ ở Luân Hồi gặp được cố nhân sao?
Ngọc Thắng lại vô cùng hào hứng.
Hạo Độ không chút hoang mang, uống ngụm rượu lại lắc đầu nói tiếp:
- Rời đi Ngọc Thủ Tiên vực, chỗ nào còn có thể gặp lại cố nhân ngày xưa chứ? Mặc dù có Luân Hồi chuyển thế, làm sao có thể đợi đến ngày hôm nay?
- Ngươi chấp niệm khó tiêu, có điều đó cũng chỉ là một việc nên làm mà thôi. Thiên ý khó vi phạm, sao ngươi có đủ khả năng…
Đương nhiên Ngọc Thắng hiểu rõ dụng ý của bạn cũ, lão trấn an một câu, lại hiếu kỳ hỏi:
- Người gặp nơi đó là ai, khiến một vị Tiên Tôn sinh lòng cảm khái?
Trong lòng như có tâm sự, Hạo Độ khẽ thở dài, nói:
- Tiên Tôn thì thế nào? Năm đó tứ đại Tiên Tôn Tiên vực, chỉ còn lại hai người chúng ta quy ẩn, xem mây trôi, để năm tháng trôi qua như nước.
Vẻ mặt Ngọc Thắng ảm đạm, lập tức cười nói:
- Nhàn nhã sống qua ngày, tránh xa thảm họa, cũng không tệ.
Hạo Độ không tranh luận, không phản đối nói:
- Hạ chí hài hòa, hoa nở vẫn lôi cuốn. Nếu ta không nghĩ đến những chuyện tốt, thì trong mấy vạn năm này cũng như sống một ngày cuối cùng.
Nói xong, ông ta lại uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, hai mắt khép hờ, như cảm nhận dư vị vô tận.
Vị lão hữu này mỗi lần ra ngoài trở về đều buồn bã vô cớ, Ngọc Thắng nhìn thấy hoài đã quen. Ngọc Thắng lại lấy ra một bầu rượu, đặt trên bàn đá, thúc giục:
- Còn không nói người gặp kia là ai?
Đầu tiên Hạo Độ thở ra một hơi rượu, mới như người tỉnh mộng mở ra hai mắt. Một lúc sau, thần sắc lão như trước, vừa tức vừa nói:
- Ngươi nói tên thiếu đạo đức.
Ngọc Thắng hiếu kỳ hỏi: