Vô Tiên

Chương 1859: Chương 1859: Tọa sơn ngắm cảnh (2)




- Sao nói thế?

Hạo Độ đổi bầu rượu nói tiếp:

- Lần này ta ở trên đại dương bao la, trong ròng rã năm mươi năm. Mặc dù không thu hoạch gì, mà trong mỗi ngày có sóng gió cùng bầu trời xanh thẳm làm bạn, nói chung cũng thích ý. Vốn nghĩ chừng hai năm nữa sẽ khởi hành quay lại, nhưng ngoài ý muốn gặp mấy tên tiểu bối ở Luân Hồi, ha ha…

Ông tự thấy thú vị nở nụ cười, uống thêm hớp rượu, ngước nhìn bạn cũ trước mắt hỏi:

- Ngươi nói xem, hắn ta lớn lên giống ai?

Thấy Hạo Độ thừa nước đục thả câu, Ngọc Thắng lắc đầu cười nói:

- Đất Luân Hồi cùng Ngọc Thủ Tiên vực ta cách nhau một trời một vực, ta biết thế nào được?

- Hắn tự xưng là Lâm Nhất, nhìn hình dáng có tương tự mấy phần người kia.

Hạo Độ lại ra vẻ thần bí.

Ngọc Thắng hơi kinh ngạc, lên tiếng nói:

- Thiên hạ vạn chúng, đương nhiên cũng có vài người có ngũ quan tương tự.

- Tiểu tử kia chính là Tiên, Ma, Yêu nhất thể tam tu, mắt sinh song đồng…

Lời nói không chút ngạc nhiêu, Hạo Độ lại nói.

Ngọc Thắng đứng thẳng người, ngạc nhiên lẩm bẩm:

- Viễn cổ tiên hiền, đều Tiên, Ma, Yêu một thể, sau mới có Tam Hoàng phân lập….Mà duy chỉ có Thánh Hiền Vương Giả là không có trùng đồng tướng.

Ông ta không chịu được kinh ngạc thốt lên, sau đó lại nhìn Hạo Độ hỏi:

- Long Phạm từ lâu bị hồn phi phách tán, chẳng lẽ lại có cơ hội chuyển thế?

Không đợi trả lời đã hỏi tiếp:

- Nếu thật sự là như thế, sao ngươi có thể bỏ lỡ cơ duyên tốt này?

Trong mấy vạn năm này, Hạo Độ không ngừng tìm kiếm một người. Mọi người đều biết, đây chỉ là tìm kiếm trong vô vọng. Cũng có thể nói, khả năng gặp được cực kỳ nhỏ, nên mới nói là chấp niệm. Mà cho đến hôm nay, lão đã thấy được một người cực kỳ giống, lại tùy tiện bỏ lỡ, còn xưng là tiểu tử, vì sao chứ?

Ngọc Thắng không còn bộ dáng thong long lúc trước, Hạo Độ thì ngược lại không chút hoang mang nói:

- Nếu hắn là Long Phạm, từ Luân Hồi Tháp nghịch chuyển mà ra, trải qua kiếp trước đủ loại, làm sao có thể nhận ra cố nhân? Nếu hắn là Long Phạm, như thế nào vì mấy khối tinh thạch mà hủy trận cơ Luân Hồi đại trận của ta?

Nói đến đây ông ta còn thêm một câu:

- Quá thiếu đạo đức.

Ngọc Thắng dần tỉnh táo lại, trong lòng cũng có chút mất mát. Việc này trọng đại, Hạo Độ tuyệt không dùng thái độ vừa nói vừa cười. Trầm ngâm một lát, ông ta không kìm được lại hỏi:

- Vậy ngươi nói xem, một người trẻ tuổi không tầm thường như thế, là ai?

Hạo Độ nâng lấy chén rượu trong tay, trên mặt mang nụ cười chưa thỏa mãn nói:

- Dùng mười năm, mới có thể chữa trị Luân Hồi trận pháp lại như lúc đầu, có thể bị hắn hố khổ…

Lời nói còn chưa dứt, hai mắt chợt lóe sáng, huyền cơ khó lường hỏi ngược lại:

- Hắn không phải là Long Phạm thì còn là ai?

Ngọc Thắng có chút hiểu ra, vuốt râu không nói.

Ngược lại Hạo Độ nhìn về phía sơn cốc, gió mát thổi tới, núi cảnh chập chờn, ông nói:

- Trước có Thất Tinh Bạn Nguyệt sinh ra triệu chứng lạ, sau lại xuất hiện một người như thế, có lẽ có trùng hợp, không hẳn không có lý do, ai nói cũng không phải là cơ duyên. Mà những người gánh vác chức tránh lớn, ai cũng có tâm chí cứng cỏi. Trùng hợp kiếp nạn hắn gặp phải, có khả năng thoát ra hay không cần phải chờ xem.

Ngọc Thắng chậm rãi gật đầu, ý vị không rõ nói:

- Có khoan dung, có nhân từ, có thể phán xét mà không bị thương tổn thì phải xem đức tính của người quân tử, đạo Trung Dung…

Từ xưa đến nay, từ khi khai thiên tích địa bình định vũ nội, đều uy chấn Tứ cực mà bái Thánh Hiền Vương giả tám phương. Một người trẻ tuổi như thế có thể đảm nhiệm được chức trách lớn hay không?

Nói một hồi, Ngọc Thắng lại tự hỏi:

- Là hắn thì như thế nào, không phải hắn thì như thế nào?

Ông ta nhìn Hạo Độ thản nhiên cười một tiếng nói:

- Lão hữu đừng quên, chúng ta cũng chỉ là hai, ba tên tàn binh bại tướng mà thôi, nói gì đến đại sự. Mà cường địch còn đó, tuyệt không phải chỉ có đơn giản là Cửu Mục Tiên vực. So với bắt nguồn lại hỗn loạn, không bằng tọa sơn ngắm cảnh.

Cửu Mục Tiên vực? Vốn là Ngô Mục Tiên vực nhưng lại nhất định đổi thành Cửu Mục, đơn giản là muốn thống nhất thiên địa người, quỷ, thần. Bên thắng lợi thì kiêu ngạo, mà thua thì tinh thần càng ngày càng sa sút. Có lẽ thời gian tĩnh mịch quá lâu, trái tim con người cũng trở thành đầm nước đọng, muốn nổi sóng, có lẽ phải đợi chín ngày sấm sét và hỗn loạn xảy ra.

Hạo Độ lại một lần nữa uống cạn rượu bên trong chén ngọc, vuốt râu chép miệng, ánh mắt nhìn Ngọc Thắng lóe ra, nói:

- Một kiếp kia qua đi, người có thể sống sót có lẽ không chỉ có hai người chúng ta, Yêu vực tạm thời không đề cập đến, còn nữa…

Ngọc Thắng hơi ngạc nhiên, hỏi vội:

- Ngươi rời khỏi Lâm Nhất mấy chục năm, lại đi nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.