- Lâm tiền bối đã nói trước, già trẻ khác biệt chẳng phải là tốt hơn sao? Nô nhi tu vi còn thấp, cũng không muốn bị người ta coi thường, vẫn nên chuyên tâm tu luyện mới phải...
Mỵ Nương lơ đễnh nói:
- Không thể so với năm đó, Thiên Hồ tộc ta đang ngày càng suy thoái! Mà thân làm tộc nhân, con nối dòng truyền thừa là việc nằm trong phận sự! Hai người các ngươi ở chung, lâu ngày sẽ sinh tình...
Tiên Nô ngầm thở dài, tâm sự không rõ...
...
- Ha ha, hai người nàng đã rời đi rồi, Lâm đạo hữu lại bày cấm chế để nói chuyện...
Trên đỉnh núi, không có vợ trông coi nữa, nhất thời tinh thần của Tống Huyền Tử tỉnh táo lại. Lâm Nhất không rảnh để ý tới, đi thẳng tới một khối đá vuông trước động phủ, ngồi xuống nói:
- Vẫn là miễn đi! Ta không muốn tiếp tục đánh một trận với mẹ đứa nhỏ nhà ông nữa đâu, có chuyện gì truyền âm nói là được!
Tống Huyền Tử ngẩn ra, vội vàng chắp tay tỏ vẻ áy náy, tự giễu nói:
- Ta tập mãi thành thói quen, làm cho đạo hữu chê cười rồi...
Sau đó ông ta phất ống tay áo một cái, trước mặt trên đất trống lập tức có một đống nhỏ đồ đạc tỏa sáng lấp lánh. Chính là một đống Tiên Tinh, có khoảng mấy trăm viên.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn về phía Tống Huyền Tử, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là có ý gì?
- Ta thấy ngươi tuy là Yêu tu nhưng người mang đạo gia công pháp, nói vậy những Tiên Tinh này hẳn là có chút tác dụng!
Tống Huyền Tử vuốt râu tự đắc cười.
Thần sắc Lâm Nhất hoài nghi hỏi tiếp:
- Trong Yêu vực nguyên khí mỏng manh, Tiên Tinh lại càng trân quý. Đạo hữu cần gì phải không lưu giữ lại cho bản thân...
- Nếu đạo hữu không khách khí thì xin hãy nhận lấy phần tâm ý này của Hồ Yêu thôn, thế nào?
Trong giọng nói của Tống Huyền Tử có mười phần thành ý. Thấy đối phương bất vi sở động, ông ta đành phải kiên trì phân trần nói:
- Trong Yêu tộc, thứ sử dụng tu luyện chính là một loại tinh thạch xấp xỉ Tiên Tinh, được gọi là Yêu Tinh. Mà ở trong Yêu vực cũng không phải không có Tiên tinh, chỉ là chỗ đó rất hoang vắng, lần này mới ít có người hỏi tới...
Ông ta đi tới một tảng đá ở bên cạnh, ngồi xuống nói tiếp:
- Ta sớm đã viên mãn Luyện Hư, ngại vì cảnh giới đã dừng bước không tiến lên. Mỵ Nương biết mấy thứ này đối với ta không có tác dụng nên liền bảo ta chuyển giao lại cho ngươi. Một là lễ vật đáp lễ, hai là muốn để ngươi có thể an tâm ở lại, ha ha
Tiên Tinh đều phải tranh giành, giờ có người đưa tới cửa đúng là lần đầu tiên. Lâm Nhất vung tay áo lên, không chút khách khí thu lại bốn, năm trăm viên tiên tinh vào túi, không nhịn được mà tâm niệm nhanh chóng chuyển. Yêu tộc dùng Yêu Tinh để tu luyện? Chẳng phải nói Tiên Tinh ở đây sẽ không ai muốn hay sao...
- ...Yêu tinh và Tiên Tinh chỉ hơi khác biệt, nguyên khí trong đó cũng không khác nhau là mấy, chỉ vì công pháp và truyền thừa của Yêu tộc có hạn nên mới khiến hai thứ này có sự khác biệt với nhau. Nếu như đạo hữu bằng lòng ở lại thì sẽ không cần sầu lo vì thiếu tiên Tinh nữa...
Lúc này Tống Huyền Tử tựa như một vị thuyết khách...
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, nương câu chuyện hỏi tiếp:
- Trong yêu vực nơi nào mới có Tiên Tinh? Còn Tinh Du ta cần để sửa chữa Tinh chu...
Lời hắn còn chưa dứt, Tống Huyền Tử đã sợ hãi thở dài tiếng, vội vàng đổi thành truyền âm, nói:
- Mới vừa rồi câu nói kia chỉ là nói giỡn thôi, đạo hữu chớ cho là thật. Chuyện tinh chu tuyệt đối không thể để người khác biết được!
Tống Huyền Tử này làm người hiền hoà, nhưng không mất đi sự khôn khéo. Mà ông ta từng nói có việc muốn nhờ, chính là muốn mượn tinh chu rời khỏi Yêu vực, nhưng lại muốn giấu mẹ con Mỵ Nương. Đối với chuyện này, Lâm Nhất có chút khó hiểu. Ngoài ra, ngươi bắt ta pha trò càng không nên!
Nhìn thấy Lâm Nhất từ chối cho ý kiến, Tống Huyền Tử cười gượng, mang theo thần thái khẩn cầu nói:
- Nếu rảnh rỗi, ta tất sẽ cho ngươi biết tình hình thực tế, lúc này còn phải nghĩ cách tu sửa tinh chu mới đúng...
Trước mặt Mỵ Nương ông ta là một bộ, sau lưng lại là một dáng vẻ khác, không nhìn ra có chỗ nào đuối lý, trong giọng nói cũng có thêm mấy phần bất đắc dĩ không rõ.
Sau một hôm nói chuyện trắng đêm, Lâm Nhất đã đồng ý với thỉnh cầu của Tống Huyền Tử. Còn như gút mắc của đối phương và Hồ tộc, hắn vô ý tham dự vào. Mà nếu muốn bằng vào sức một mình mình để rời khỏi Yêu vực không phải chuyện dễ dàng. Đã có người tương trợ, cớ sao mà không làm chứ!
Trong một chốc, Tống Huyền Tử không đoán ra được tâm tư của Lâm Nhất, còn sợ có người ngẫu nhiên tới thì vội vàng đứng dậy tiến nhanh tới lấy ra hai thứ, kỳ lạ truyền âm nói:
- Đây là dư đồ của Yêu vực cùng tinh đồ ngoại giới, ta giữ lại cho mình một phần, xin cầm lấy...
Đó là hai cái đồ giản, Lâm Nhất nhận lấy, không kịp nhìn kỹ, trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Luyện chế tinh chu bị hư hại không thể rời bỏ Kiết Kim hỏa, có thể chỉ cho ta con đường tắt tìm ra nó được không?
Nghe vậy, tay của Tống Huyền Tử nắm lấy râu dài đi lại hai bước tại chỗ, lẩm bẩm:
- Kiết Kim chi hỏa? Lửa cháy mạnh tới từ trong lòng đất...
Lúc sau ông ấy liền dẫm chân xuống, chuyển lời:
- Đúng rồi, bên trong triệu dặm Linh Tề phong là nơi xích dương, có thể tìm được lửa luyện khí, chỉ có điều...
Ông ta đột nhiên chần chừ, như có chỗ cố kỵ mà muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Lâm Nhất có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Tống đạo hữu, chẳng lẽ có lời gì không muốn nói?
Tống Huyền Tử chậm rãi mở miệng nói:
- Lâm đạo hữu có chỗ không biết rồi! Nơi triệu dặm gần với Linh Tề phong, có Yêu vật tụ tập lại có cao thủ nhiều như mây! Mà nơi đó trong thời gian ngắn khó tìm được lửa luyện khí...
Lâm Nhất nhẹ nhếch hai hàng lông mày, không cam lòng nói:
- Thì làm sao? Chỉ cần hành sự cẩn thận, chưa chắc không thể toàn thân trở ra!
Tống Huyền Tử nhìn hắn một cái, mặt mang sầu khổ than thở:
- Cho dù có thể toàn thân trở ra, ta sợ Mỵ Nương sẽ không đồng ý...
Vị này chính là muốn cùng đi tìm kiếm Kiết Kim chi hỏa, nhằm sau khi tu sửa xong tinh chu sẽ mượn cơ hội đó rời khỏi Yêu vực. Lâm Nhất cười một tiếng, nói:
- Ta tự đi là được, sau đó sẽ quay lại tìm ngươi, nói hộ cho ngươi với Mỵ Nương...
Tống Huyền Tử liền vội vàng lắc đầu, nói:
- Không thể...
Nói được phân nửa, hơi ngừng, thần sắc của ông ta khẽ biến, vội vàng xoay người bay xuống đỉnh núi. Trước khi rời đi còn nói một câu nữa:
- Nương đứa nhỏ có việc gấp gọi ta...