Trên đỉnh Thạch Thanh sơn, Lâm Nhất gác tay mà đứng, hai hàng lông mày nhíu chặt. Trước mặt của hắn đặt một cái thuyền nhỏ lớn khoảng năm, sáu trượng, ở đuôi đã sụp đổi một khối, dáng vẻ thê thảm không lỡ nhìn.
Đây là tinh chu bị Si Loan thú phá hủy, đã không thể sử dụng nữa. Chỉ khi lần nữa luyện chế lại đuôi thuyền hợp với chỉnh thể thì mới là đường tắt để tu sửa được nó. Chỉ có điều, chuyện này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng...
Lâm Nhất cúi đầu nhìn một khối ngọc giản trong tay, ngầm cảm thấy bất đắc dĩ. Bên trong bí kíp luyện khí của Thiên Tinh Tử của Tinh Xảo môn, tu sửa tinh chu cần có “ Kiết Kim chi hỏa” cùng “Tinh Du”, thiếu một thứ cũng không được.
Kiết Kim chi hỏa chính là một loại Địa dương hỏa. Lửa này có hai khởi nguồn, vừa là phù trận luyện khí bảo đỉnh, vừa có trong dung nham nóng rực dưới lòng đất.
Tuy Lâm Nhất không có lò giống như Tinh Xảo môn, nhưng tìm Kiết Kim chi hỏa từ dưới lòng đất hẳn là không quá khó khăn.
Chỉ có điều Tinh Du là kim thạch hiếm có, trong chốc lát nên tìm kiếm ở đâu đây?
Lâm Nhất vung tay áo một cái, tinh chu trước mặt biến mất. Sau đó hắn lại bắt pháp quyết, sau khi ánh sáng yếu ớt lóe lên, Tứ Tượng Kỳ trận phong bế đỉnh núi này nhất thời ẩn đi. Hắn xoay người lại ngồi xếp bằng trên tảng đá vuông trước cửa động phủ, như có điều suy nghĩ.
Sau một lát, ba nhân ảnh bay lên đỉnh núi.
Có người cười khanh khách nói:
- Lâm Nhất, ngươi tặng chúng ta vô cùng phong phú, không biết là dùng làm sính lễ, hay là có mưu đồ khác thế...
Có người vui vẻ theo sát, nói tiếp:
- Lâm đạo hữu yêu ai yêu cả đường đi, xuất thủ phóng khoáng cũng hợp tình hợp lý...
Còn có người vội la lên:
- Sư phụ, sư bá, Lâm tiền bối không phải có ý này...
Lâm Nhất đứng dậy mỉm cười đón người. Người tới là Tống Huyền Tử cùng thầy trò Mỵ Nương, xác nhận là đặc biệt tới nói lời cảm tạ. Trước đó hắn giao cho Tiên Nô hai cái Càn Khôn giới, một cái để cho nàng ta tự dùng, một cái tặng cho Yêu Hồ thôn, bên trong đầy những pháp bảo cùng vật vụn vặt. Giết người nhiều, tiền tài bất nghĩa cũng tăng vọt, giữ lại cũng vô dụng, không ngại thuận nước giong thuyền...
- Yêu tộc đều không giỏi luyện đan luyện khí, bảo vật ngươi tặng cho đã là đại ân với Yêu Hồ thôn rồi! Nói đi, nếu có yêu cầu gì, ta tất sẽ nghĩa bất dung từ...
Tiếng cười của Mỵ Nương không ngừng, lại thoải mái nói tiếp:
- Không phải là một mình Tiên Nô không đủ, còn muốn chiếm hết nữ tử mạo mỹ của Thiên Hồ tộc ta đấy chứ...
- Nương đứa nhỏ à, Lâm đạo hữu là thân thuần dương, sao mà không chịu được như thế...
Tống Huyền Tử đáp thay lời.
- Thân thuần dương thì sao chứ? Đợi hắn hiểu được chỗ tốt của Tiên Nô nhà ta, không khỏi cam tâm tình nguyện, làm không biết mệt...
Lời của Mỵ Nương luôn tỏa ra sự nóng lòng cùng dã tính, nhưng có người nghe chưa chắc cam tâm tình nguyện.
Trong lúc nói giỡn, thân hình của ba người đồng thời hạ xuống. Tiên Nô nhìn thời cơ nhanh hơn, vội vàng thẹn thùng khuyên can:
- Sư phụ, nói cẩn thận...
Lúc này, nụ cười trên mặt Lâm Nhất nhạt đi, thần sắc trầm tĩnh như nước. Hắn chắp hai tay sau lưng, không nói một lời, lãnh ý cùng ngạo nghễ tản ra làm người ta không dám bễ nghễ.
Ánh mắt của Mỵ Nương lóe lên, bất mãn lại hồ nghi sẵng giọng:
- Tiểu nha đầu không hiểu tâm tư nam nhân như ngươi, tu sĩ xưa nay đều giả bộ, không giống người Yêu tộc chúng ta ngay thẳng thản nhiên. Năm đó sư bá của ngươi là đức hạnh đó, bây giờ không phải vẫn phải cúi đầu nghe theo sao...
Tiên Nô không biết nên nói gì, lại đi theo sau lưng sư phụ lặng lẽ lưu ý đến động tĩnh của vị tiền bối kia. Tống Huyền Tử thì nóng mặt già lên, trong chốc lát cũng không tiện lên tiếng tranh chấp.
- Người một nhà nói chuyện thân thiết, vui vẻ hòa thuận là được!
Mỵ Nương chân thành đứng đó, lúc sau, nàng bỗng nghiêm trang nói:
- Lần này đến đây đặc biệt vì bái tạ ân của Lâm đạo hữu!
Sau đó làm ra vẻ ta đây, Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều nhấc tay thi lễ.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, thần sắc thoáng hoà hoãn lại. Hắn liếc Mỵ Nương đang cười nhẹ nhàng, Tống Huyền Tử vẻ mặt lúng túng, cùng với Tiên Nô lo sợ bất an, bất đắc dĩ khoát khoát tay nói:
- Ta coi Tiên Nô như vãn bối, khác biệt già trẻ há lại có thể bàn loạn được? Những pháp bảo đan dược đưa tặng, cũng không phải là tận lực lấy lòng...
Không để ý tới ba người đang vô cùng kinh ngạc, Lâm Nhất nói tiếp:
- Ta luyện khí thiếu ba cân “Tinh Du”, không biết các vị có thể trợ giúp ta một tay không?
Ý cười của Mỵ Nương không giảm, tỏ ra vài phần mừng rỡ, nói:
- Ồ! Ngươi còn biết đạo luyện khí sao, xác thực là khó có được! Không biết ngươi muốn luyện chế vật gì...
Trong lòng Tống Huyền Tử ở bên cạnh nàng khẽ động, bước lên phía trước một bước nói tiếp:
- Lâm đạo hữu gặp khó xử khi luyện chế bảo vật phòng thân, lúc này mới có việc cầu người. Ta thật ra lại nhận ra được “Tinh Du”, không ngại để người của Thiên Hồ tộc giúp đỡ tìm kiếm...
Tống Huyền Tử rất lưu loát giơ tay lên lấy ra một cái ngọc giản trống không, sau khi suy nghĩ qua thì giao cho Mỵ Nương, phân trần:
- Ta đã thác ấn ánh sáng màu sắc cùng hình dạng và phẩm tương của “Tinh Du” ở trong này rồi, ngươi phân phó cho tộc nhân đi tìm giúp, đừng nên để cho Lâm đạo hữu chờ lâu!
Ông ấy lại nhìn về phía Tiên Nô, nói:
-Yêu Nhi đã nhiều ngày không thấy tăm hơi, ngươi không ngại thì đi tìm quanh một lượt, tránh cho nó lại gây ra mầm tai vạ gì...
Những lời này nói đúng mức, nhìn như năn nỉ, lại khiến người ta không thể nào cự tuyệt. Mỵ Nương nhận lấy ngọc giản, chưa suy nghĩ quá nhiều đã mị hoặc cười với Lâm Nhất, nói:
- Cũng được! Thất lễ rồi!
Tiên Nô cũng thấp người hành lễ theo, sau đó xoay người rời đi.
Thầy trò hai người bay xuống Thạch Thanh sơn rồi như hai đóa mây trắng từ từ hạ xuống, trông rất đẹp mắt. Đi tới giữa đường, Mỵ Nương quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhìn thấy trên mặt Tiên Nô hơi có vẻ cô đơn, nàng không nhịn được mà cười mang theo ý thương tiếc, nói:
- Người nọ cũng không phải không nhìn trúng Nô Nhi nhà ta, mà là trong lòng đã có một nữ tử rồi!
Tiên Nô đi theo phía sau sư phụ đôi mắt sáng khẽ động, hỏi:
- Người nọ là ai... ?
Mỵ Nương nói:
- Vi sư phát hiện ra khi giao thủ với nhau mà thôi, tình hình cụ thể và tỉ mỉ không thể nào biết được. Có lẽ là trong Huyễn thuật xuất hiện một cô gái, vô ý chạm tới sự kiêng kỵ trong lòng hắn. Ai ngờ đó lại là cái vảy ngược của hắn...
Nói tới đây, nàng ta lại dặn dò:
- Người có tình thâm nghĩa trọng như vậy cũng không thấy nhiều, Nô nhi chớ bỏ lỡ!
Tiên Nô xấu hổ sẵng giọng: