Vô Tiên

Chương 1809: Chương 1809: Khuôn mặt như người từng quen (2)




Đây là phía sau núi Yêu Hồ thôn, tên là Thạch Thanh sơn. Bởi vì sơn thể đều là đá tảng nên mới có cái tên núi như thế.

Thạch Thanh sơn cao trăm nghìn trượng, có khí thế nguy nga. Bên ngoài hướng chính nam quan sát Hồ Yêu thôn, hướng bắc lại là núi non trùng điệp mịt mờ.

Ở chân Thạch Thanh sơn có tất cả huyệt động lớn nhỏ, là nơi tĩnh tu của người trong Hồ Yêu thôn. Bình thường mọi người đều trốn ở dưới đất, làm trong thôn trước núi bóng người tiêu điều, đây cũng là nguyên nhân làm cho lúc Lâm Nhất mới đến cảm thấy kỳ quái.

Ngày đó, Lâm Nhất ở trong một tiểu viện ở cửa thôn. Sau khi hiểu rõ dụng ý của Mỵ Nương, hắn không để tâm cười ha ha, sau đó lại nói chuyện trắng đêm với Tống Huyền Tử, ngày hôm sau liền tới trên Thạch Thanh sơn tạm thời vào động phủ này. Bây giờ, ở đỉnh núi thông gió hướng mặt trời liền có thêm hai gian động phủ...

Trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua. Một ngày nọ sau giờ ngọ, từ dưới chân núi có một bạch y nữ tử bay tới. Nàng đi thẳng tới trước cửa động phủ của mình, chưa đi vào mà dừng lại ở đó, sau khi hơi chần chừ thì âm thầm cắn môi một cái, bất đắc dĩ xoay người đi vào một gian động phủ cách đó không xa.

Nơi này trên đỉnh núi chỉ lớn khoảng ba đến năm trượng, to khoảng mười trượng, sương mù nhạt vờn quanh, mấy tảng đá lớn bao một vòng, trên một ngọn núi nhỏ, cách xa hơn mười trượng có hai gian động phủ. Nàng kia váy dài thướt tha tựa như mây trắng bay bay, chân thành đi về phía trước mấy bước, tiếng nói thanh thúy vang lên:

- Lâm tiền bối! Tiên Nô đến đây vấn an...

Cô gái này chính là Tiên Nô. Nhìn thấy động phủ đóng chặt lại không có ai lên tiếng, lúc nàng vừa muốn rời đi thì bỗng nhiên nghe có người nói:

- Ngươi cùng ta ở chỗ này tu luyện cũng cho qua đi, sao lại cần phải ngày nào cũng vấn an vậy...

Khuôn mặt của Tiên Nô đỏ lên, vội vàng lui về phía sau hai bước, đáp lại:

- Sư phụ mớm lời như vậy, Nô nhi không dám làm trái...

Chưa nói xong, tim của nàng lại giật mình, tự xưng Nô nhi với một nam tử trẻ tuổi lại không quá quen thuộc, xác thực là làm người ta cảm thấy khó xử...

Động phủ đóng chặt không tiếng động tự mở ra, Lâm Nhất đi ra khỏi đó. Liên tiếp nghỉ ngơi mười mấy ngày, xem như là dưỡng đủ sức mạnh. Chỉ là nơi đây không có nguyên khí có thể cung cấp thu nạp, không khỏi chán chường! Trong lúc chậm rãi, hắn cười nhạt nói với nữ tử thần sắc hoảng hốt phía trước:

- Sư phụ ngươi lại có ý tốt...

Nơi đây thích hợp ẩn thân, cũng không ngại tĩnh tu. Lâm Nhất muốn mượn địa lợi của Hồ Yêu thôn để tu sửa Tinh chu đã bị hủy hoại, sau đó mới tìm cơ hội rời khỏi Yêu vực. Mà dụng ý của Mỵ Nương hắn căn bản không để ý tới, vẫn không thể liên quan tới kế hoạch của mình.

Theo như lời của Mỵ Nương, yêu Vực không cho phép Long tu tồn tại. Nguyên do trong chuyện đó đương nhiên phải ngược dòng về ân oán từ thời viễn cổ của tiên vực, tình hình cụ thể có liên quan thì không thể nào biết được. Nàng kia lại nói, nếu Lâm đạo hữu có được thần thông thiên phú của Cửu Vĩ Thiên Hồ, liền gắn bó keo sơn với Thiên Hồ tộc, không ngại ở đây an cư, đối đãi như tộc nhân với nhau! Mà nơi này tu sĩ chân chính không có mấy người, hắn kết bạn tu hành với Tiên Nô có thể nói là hợp tình hợp lý...

Thiên Hồ tộc tới từ viễn cổ, người trưởng thành rất thưa thớt, toàn bộ yêu vực chẳng qua có khoảng trăm người. Dụng ý thực sự của Mỵ Nương vẫn là muốn dùng biện pháp giữ lại Tống Huyền Tử để giữ mình lại, nhằm làm tộc quần lớn mạnh. Lâm Nhất đối với chuyện này hiểu vô cùng rõ ràng, nhưng chưa hề nói từ chối. Tiên Nô này tám, chín phần mười chính là Thiên Huyễn ban đầu, cũng làm người ta tin tưởng. Nhớ tới ân của Huyễn Đồng, hắn có một sự thân cận không rõ với nữ tử này.

Liên quan tới trọng sinh chuyển thế, không có chỗ chứng thực, càng không thể đề cập với bất kỳ người nào. Nhưng nếu có cơ hội thì ngại gì giải quyết được một tâm nguyện chứ!

Tiên Nô xuất hiện ở một bên, hai tay quấn quýt, cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Mặc dù sư phụ ta có tính tình không chịu gò bó nhưng cũng không có ác ý...

Mặc dù nàng đã mấy trăm tuổi nhưng lệ tư thiên thành, bản tính chất phác, nghiễm nhiên như một tiểu nha đầu mười sáu, mười bảy tuổi.

Lâm Nhất lướt qua Tiên Nô bên cạnh, đi tới một khối đá vuông trước động phủ ngồi xuống, lúc này mới quay đầu lại cười nói với nữ tử còn đang cảm thấy bất an:

- Sư phụ ngươi có dụng ý gì thì không cần để ý, mà chúng ta đã là đồng đạo thì nên đàm luận chuyện phương pháp tu luyện để tham khảo một phen. Để ta hỏi ngươi...

Nhìn thấy trưởng bối trẻ tuổi này ngôn ngữ hiền hòa, ánh mắt trong suốt, Tiên Nô ngầm thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày liền, thật ra tâm tư cũng phải chìm nổi bất định. Vốn tưởng rằng sư phụ dẫn mình tới gặp một vị tu sĩ là xã giao tầm thường, ai ngờ lão nhân gia bà ấy lại có dụng ý khác. Mà vị Lâm tiền bối không giống loại háo sắc như Yêu tộc, không làm người ta cảm thấy khó chịu. Bước chân của nàng nhẹ nhàng, cười nhạt nói:

- Theo gia sư nói, tu vi của tiền bối có thể so với cao nhân Hợp Thể sơ kỳ, Nô nhi đâu dám vô lễ...

Lâm Nhất nhìn về phía xa, bình tĩnh lắc đầu. Nếu không có Huyễn Đồng trên người, trước đó đánh một trận với Mỵ Nương khó tránh sẽ bị thao túng bừa bãi. Hắn nói:

- Thiên Hồ tộc không giỏi đạo sát phạt, mà Huyễn thuật lại cực kỳ cường đại! Lệnh sư làm sao cần phải tự coi nhẹ mình như vậy...

Tiên Nô tới gần, đã thấy người nọ không hề đối mắt với mình, nàng lại có chút thất vọng mất mát. Vì truyền thừa của Thiên Hồ tộc, cho dù sư phụ dung mạo như tiên thiên cũng đã sinh ra tử tôn với tu sĩ rồi. Mà mình sớm muộn gì cũng không tránh được một cửa ải đó, không biết có thể tìm được đạo lữ như thế nào? Là già, là xấu, là người, là yêu...

Lâm Nhất chuyển lời, hỏi:

- Ngoại trừ Huyễn thuật ra, Thiên Hồ tộc còn có thần thông gì có thể bảo toàn tính mạng được không, có thể nói rõ sự thật được không?

Sau khi đi lên núi, Tống Huyền Tử cùng Mỵ Nương liên tiếp tránh hiện thân. Mà rất nhiều tình hình liên quan tới Thiên Hồ tộc cùng Yêu vực, chỉ đành phải nhờ nữ tử này tới giải thích nghi hoặc khó hiểu mà thôi.

Tiên Nô âm thầm khẽ kêu một cái, thoáng tập trung ý chí, khôi phục sự trầm tĩnh tự nhiên trước đây, đáp:

- Hồ tộc nhỏ yếu, trải qua kiếp nạn có thể truyền thừa đến nay hoàn toàn là do thiên phú thần thông bất phàm. Ngoài Huyễn thuật ra, Độn thuật cùng pháp môn ẩn nấp tàng hình đều độc bộ của Yêu tộc...

Đã là thần thông thiên phú, người ngoài khó có thể đọc lướt qua. Mà mình vì sao lại có được Huyễn Đồng chứ? Lâm Nhất như có điều suy nghĩ. Tiên Nô thân thiện nói tiếp:

- Huyễn Đồng không có cảnh giới Hợp Thể thì không thể được, chỉ có người tu luyện đến đại thành lại thân tử đạo tiêu mới có thể truyền thừa. Thuật này, có cao thấp mạnh yếu khác nhau, lúc này lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ là chí tôn. Vì vậy, gia sư mới coi tiền bối như đồng tộc mà đối đãi, không phải không có lý...

Lâm Nhất lặng lẽ không nói. Năm đó trong tiên cảnh, một khắc Thiên Huyễn tặng Huyễn Đồng cho hắn, chính là lúc nàng luân hồi chuyển thế. Chỉ tiếc, vật đổi sao dời, mặt người như trước, hoa lại không cùng...

Sau một lát, Lâm Nhất lấy ra hai cái Càn Khôn giới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.