Lâm Nhất nghẹn giọng tại chỗ, thần sắc của ba người khác nhau.
Tống Huyền Tử còn tưởng là mình nghe lầm, mặt hơi ngạc nhiên. Mỵ Nương cũng có chút ngoài ý muốn, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ vui mừng. Còn nữ tử mặc bạch y lại mờ mịt hạ thấp người xuống, nhẹ giọng nói:
- Tiên Nô bái kiến Lâm tiền bối...
Mỵ Nương cười khúc khích, ở một bên phân trần:
- Đây là Tiên Nô, đệ tử duy nhất của ta, cũng là một trong những tu sĩ không nhiều trong Thiên Hồ tộc! Không biết Lâm đạo hữu nói Thiên Huyễn là người nào, không phải là người quen từ trước đấy chứ? Nếu thật là như thế thì để Tiên Nô bồi ngươi là được, thứ nhất có thể giải được nỗi khổ tịch mịch khi tha hương, thứ hai, khi song tu chẳng phải là đẹp thay...
- Ha ha! Lâm đạo hữu tu vi không tầm thường, tướng mạo lại còn trẻ tuổi, thật xứng với Tiên Nô...
- Nói thế cũng không giả, ai lại giống như ông tuổi già bất kham chứ!
Tống Huyền Tử nhìn thấy lời của mình lại bị mỉa mai, chỉ đành ngượng ngùng cười, không lên tiếng nữa.
Mỵ Nương thì không bỏ qua, nói:
- Người phàm có câu tục ngữ, gọi là lá xanh sấn hoa hồng, anh hùng xứng với giai nhân. Mà ông có cái gì? Chẳng qua là một cái cây khô lại tự xưng là lê hoa áp hải đường. Ta hỏi ông, nói thế giải thích như thế nào, ông lại giả vờ phong nhã, không ăn ngay nói thật...
Mặt già của Tống Huyền Tử nóng lên, vội vàng khoát tay lia lịa ý bảo:
- Ai nha! Bản thân ta và người ta vốn khác nhau, há có thể giải thích rõ được...
Sợ lại bị truy hỏi, ông ta lại nghiêng đầu xông vào nhà tranh, lưu loát không quên hô:
- Chuyện này... sắc trời đã tối, đêm lạnh sương xuống, mời vào bên trong rồi...
Ánh mắt của Mỵ Nương lại chuyển, thuận theo đi vào. Bên trong tiểu viện, chỉ để lại Tiên Nô không biết làm sao, còn cả Lâm Nhất đang mờ mịt...
Nữ tử tên là Tiên Nô này mười sáu, bảy tuổi, mặc bạch y, mạo mỹ như tiên. Cô gái này lại giống như đúc Hồ nữ Thiên Huyễn ở trong Huyền Thiên tiên cảnh. Nhất là giữa hai hàng lông mày của nàng còn có một điểm hồng mơ hồ, Lâm Nhất nhìn vừa quỷ dị lại quen mắt như vậy. Khi ở Yêu Hồ thôn đột nhiên nhìn thấy một nữ tử như vậy không khỏi khiến người ta nghĩ hai người liên quan tới nhau.
Sau khi Lâm Nhất ngạc nhiên thất thanh thì lại lập tức khẽ kêu một cái.
Thiên Huyễn, quyến rũ bách biến lại vô cùng yêu hoặc, mà Tiên Nô thì lại là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ chân chính. Tóc đen như mây buông xuống trên đôi má trắng nõn hoàn toàn không có mị thái, chỉ có thần sắc thanh lệ như nước, còn có chút hoảng loạn...
Lâm Nhất cũng không muốn tin kiếp sau gì đó, hoặc là số mệnh luân hồi, hắn chỉ tu kiếp này, chỉ tin kiếp này. Nhưng hắn cũng hiểu dưới thiên đạo này tự có luân hồi, mãi đến nay tuần hoàn không thôi. Mà lúc này người ở nơi đây, tình cảnh này, không phải luân hồi thì là cái gì...
Còn nhớ Thiên Huyễn từng nói, “Biết không, hôm nay lần đầu tiên ta nếm được tư vị nước mắt! Chủ nhân từng nói không hiểu thất tình, không thấy lục dục làm người cũng uổng! Mặc dù ta đã thành tiên, cũng chẳng qua là một con tiên hồ! Nguyện chờ vạn năm, có thể siêu thoát bản tính, cho tới khi đạo hạnh viên mãn sẽ được vào luân hồi, kiếp sau sẽ trở thành người chân chính...”, khi đó, có lẽ nàng đã tịch mịch quá lâu rồi, hoặc đã hiểu được hàm nghĩa của sinh ly tử biệt, nước mắt như mưa...
Nàng kia còn nói, “Cho dù ngươi có phải người đó hay không, Thiên Huyễn khi tới lúc nhập luân hồi, trước khi chuẩn bị đi sẽ dâng tâm ý... giải khai ràng buộc vạn năm của ta, khiến cho đạo tâm của ta viên mãn, Thiên Huyễn không cần báo đáp, đặc biệt tặng “Huyễn Đồng” này...”
Nàng kia lại nói, “Ồ, Huyễn Đồng của ta cũng không yêu dị như vậy đâu! Sao khi tới trên người ngươi lại thành trọng đồng chi tướng... duy chỉ có Thánh hiền vương giả mới có được trọng đồng chi tướng! Ngươi... Ngươi thực sự là người nọ...”
Còn cả, “'Đạo chi vân viễn, ức nhược trần yên. Tư quân mạc quy, mộng diệc thiên hồi! Quân lai mạc hồi, quân lai mạc ly...”
Hồi tưởng lại lúc đó, Thiên Huyễn như còn ở trước mặt, bài ca dao kia vẫn văng vẳng bên tai. Mà nữ tử trước mặt giống nàng như đúc đó không chỉ có xuất thân Thiên Hồ tộc mà mi tâm còn có ấn ký, nhìn thế nào cũng giống một người chuyển thế sống lại. Mà nàng lại gọi là Tiên Nô...
Có kiếp sau, sẽ gặp được tất cả đã mất từ kiếp trước?
Trong lòng Lâm Nhất bỗng nhiên loạn lên, không nhịn được lâm vào sự khủng hoảng khó hiểu.
- Tiền bối! Người có ổn không...
Giọng nói đàm thoại thanh thúy lọt vào tai, khiến người ta không khỏi phục hồi lại tinh thần. Chỗ xa mấy thước, nơi hoa mai, nàng kia nhẹ nhàng đứng đó, một đôi mắt sáng trong suốt như nước. Lúc này sắc trời ảm đạm, mà dung nhan tinh xảo lại càng xinh đẹp, giống hệt như hoa mới nở, tự có ý nhị thanh lệ thoát tục.
Lâm Nhất chần chờ một chút, vô tình cố ý hỏi:
- Ngươi tên là Tiên Nô...
Đối phương nhẹ nhàng dạ một tiếng, hắn lại hỏi:
- Ngươi có nhận ra Lâm mỗ không? Ngươi đã bao nhiêu tuổi? Vì sao ngươi...
- Hôm nay chẳng qua mới là lần đầu gặp gỡ, tại sao có thể nhận ra tiền bối được?
Tiên Nô nhìn như tính tình trầm tĩnh, nhưng không mất đi sự phóng khoáng. Nàng thuận miệng trả lời một câu, vẫn mang theo vài phần thẹn thùng tự nhiên cười, nói tiếp:
- Ta đến nay đã có hơn bốn trăm tuổi. Mẹ ta là tu sĩ tầm thường, cha ta là tộc nhân của Thiên Hồ tộc, vì sao thân ta không có Yêu khí, cho dù gia sư cũng cảm thấy khó hiểu. Có lẽ là thiên đạo thần kỳ, há có thể làm người ta biết rõ được. Nếu tiền bối có chỉ giáo, không ngại vào nhà nói chuyện...
...