Vô Tiên

Chương 1807: Chương 1807: Thiên Hồ tộc (2)




- Ngươi tuyệt đối không thật sự chân long, lại tu được Long tương hiếm thấy như vậy, tuy có thể cậy mạnh trong chốc lát nhưng không thể tồn tại lâu trong Yêu vực được...

Nghe được lời ấy, Lâm Nhất ngưng thần một lúc, không nói gì. Nàng kia ngay lập tức bách biến lại hiểu rõ nhân tính, có tính dụ dỗ trời sinh mà không mất đi cơ trí, không trách được Tống Huyền Tử lại đàng hoàng ở lại Hồ Yêu thôn đã nghìn năm. Tuy nói mới rồi thật sự nổi giận nhưng cũng không trở ngại việc thấy tốt thì lấy. Ngoài ra, vốn muốn bằng vào Long Anh để giả mạo Yêu tu nhằm trà trộn trong chốc lát, ai ngờ lại có cách nói làm người ta khó hiểu như thế...

Nhìn thấy nhiễu thể Long ảnh của Lâm Nhất không thấy nữa, sát khí nghiêm nghị dần dần chậm lại. Mỵ Nương cười yêu mị, không muốn nhiều lời nữa, nàng ta xoay người rời đi, không quên hô:

- Cha đứa nhỏ, còn không mau khoản đãi khách nhân...

Xa xa Tống Huyền Tử đã lách ra từ trong đám người, như trút được gánh nặng ha hả cười nói:

- Tuân mệnh!

Đứa con trai Tống Yêu Nhi của ông ta đi theo ở phía sau, kêu lên:

- Nương, người thua hay thắng...

- Nương không phải người dễ bị đàn ông bắt nạt, sao lại thua được!

Mỵ Nương nhanh chóng tới cửa thôn, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, pháp quyết liên tiếp chớp động phù văn bỗng nhiên tỏa ra bốn phía. Trong nháy mắt, mấy gian nhà tranh sụp đổ đều được khôi phục nguyên trạng. Bên ngoài có mười mấy tộc nhân đang chắp tay thi lễ, người chợt lóe lên rồi lập tức mất tích.

Sau một phen kinh biến bất thình lình, đảo mắt lại gió êm sóng lặng. Lâm Nhất chỉ đành ngưng phẫn nộ, nỗi lòng không khỏi rơi vào trên sườn núi.

Lúc này trời đã ngả hoàng hôn, cửa thôn Hồ Yêu đã có nhiều thân ảnh hơn. Trong đó còn có nam tử còn tuổi nhỏ nhưng thể trạng kiện tráng, nữ tử tướng mạo tuấn mỹ, lão giả thì đi lại mềm mại, mà thần thái cử chỉ của mỗi người đều khác hẳn với người phàm tầm thường.

Tống Huyền Tử đã đến trước người Lâm Nhất, mang theo vài phần áy náy nói:

- Mỵ Nương hành sự từ trước đến nay tùy tâm sở dục, khó tránh khỏi có chỗ thất lễ, mong rằng Lâm đạo hữu không để tâm! Mời tới bên này, khó có thể gặp được đồng đạo tiên vực, ngươi và ta không ngại thì nói chuyện trắng đêm...

Tống Yêu Nhi bu tới, dương dương tự đắc cười ha hả:

- Mẹ ta nói rồi, bà ấy thích nhất là bắt nạt nam nhân, không tin thì cứ hỏi cha ta...

Mặt già của Tống Huyền Tử hơi đỏ lên, vung tay quát:

- Chớ có lắm miệng!

Ông ta phân trần với Lâm Nhất:

- Đừng nhìn nó đã sống mấy trăm tuổi rồi, linh trí mới mở được phân nửa, không khác gì với tiểu nhi, để đọa hữu chê cười rồi!

Ánh mắt của Lâm Nhất sáng tỏ, đã khôi phục thái độ bình thường. Hắn khẽ gật đầu một cái, ra hiệu không sao cả. Yêu Nhi, quả nhiên là ý “yêu nhi”. Mỵ Nương chắc chắn là Hồ Yêu, mặc dù hóa thành hình người cũng đã kết hợp với tu sĩ sinh ra con trai, nhưng vẫn có chỗ khác biệt...

Tống Yêu Nhi lơ đễnh trốn sang một bên, những người ở cửa thôn lại xông tới, lão giả và nam nhân trong đó chắp tay hành lễ, tỏ ra thiện ý. Vài nữ tử dung mạo xinh đẹp lại chen tới gần cười hì hì không ngừng, bắn mị nhãn câu hồn về phía Lâm Nhất.

Tống Huyền Tử e sợ Lâm Nhất tức giận tiến lên ngăn cản một bước, đổi thành truyền âm nói:

- Ha ha! Đây là hậu nhân của tu sĩ, mấy vị kia là tộc nhân Thiên Hồ hóa hình...

Mấy nữ nhân vẫn dây dưa không đi, ông ấy bất đắc dĩ nói tiếp:

- Thọ nguyên của tộc nhân Thiên Hồ vô cùng dài, lại tu luyện gian nan. Mà nếu kết hôn với tu sĩ làm hậu nhân đỡ tốn công tăng tu vi lên nhiều. Ta năm đó... Ha hả...

Yêu tộc luyện hóa hình người, chính là một đại gông cùm xiềng xích để tăng cao tu vi. Mà Thiên Hồ kết hợp với con người để lại hậu đại không chỉ có dị bẩm trời sinh của Yêu tộc mà còn có thể tu luyện giống như tu sĩ, chỉ là hơi có vẻ ngu dốt, không phải mấy nghìn năm thì không mở được linh trí. Nếu như duy trì liên tục việc kết hôn với tu sĩ, cấm kỵ của thiên địa này sẽ thay đổi rất nhiều...

Lâm Nhất cùng mấy vị lão giả của Thiên Hồ tộc nhấc tay đáp lễ với nhau, đối với mấy nữ nhân bên cạnh coi như không thấy. Hắn vừa suy nghĩ vừa đi theo Tống Huyền Tử về phía tiểu viện phía trước. Mà đối phương thì vẻ mặt tươi cười, thần sắc vui vẻ.

Phàm là người không bị Thiên Hồ mị thuật động tới đều là hạng người có tâm trí cứng cỏi. Người phá Huyễn thuật của Mỵ Nương lại bình yên vô sự thì càng bất phàm. Chí ít mình năm đó cũng bị tan dã thần hồn, cuối cùng không thể không tước vũ khí đầu hàng. Vì thế, Tống Huyền Tử coi trọng Lâm Nhất thêm một chút. Mà người trẻ tuổi này không chỉ người mang Thiên Hồ Huyễn Đồng mà còn có yêu tu Long tương, còn có tinh chu hiếm có, đối với ông ta quả thực chính là cơ duyên trời giáng!

Tống Huyền Tử ân cần dẫn đường, cũng lớn tiếng ra hiệu:

- Lâm đạo hữu ở tạm Hồ Yêu thôn rồi! Các người tạm thời tản đi, sau này lại tới chơi cũng không muộn!

Mấy nữ tử cũng khá thức thời, mỗi người đều cười hì hì đuổi nhau rời đi. Mà những người khác thì không có ý quấy rầy, Tống Yêu Nhi cũng nhân cơ hội đó chạy không thấy bóng dáng đâu...

Chỉ có điều trong một thời khắc, hai người lại tới tiểu tiện kia. Bốn phía từng bị hủy hoại đều hoàn hảo như lúc ban đầu, làm cho Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc. Pháp thuật kỳ diệu vạn đoan, về sau còn phải tìm hiểu nhiều hơn. Mà hắn chưa ngồi xuống, chỉ dừng chân quan sát. Trước viện môn đột nhiên sinh ra hai bóng người, một người trong đó chính là Mỵ Nương đã đi mà quay lại, một người khác là bạch y nữ tử tuổi còn thanh xuân...

Mà ánh mắt của Lâm Nhất rơi trên cô gái tuổi còn thanh xuân, thần sắc không khỏi ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc thất thanh nói:

- Thiên Huyễn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.