Nương đứa nhỏ trong miệng Tống Huyền Tử là một nữ tử xinh đẹp kinh tục, nhìn dáng vẻ chỉ mới ở lứa tuổi còn cảnh xuân tươi đẹp, toàn thân còn có ý nhị không nói lên lời, làm người ta vừa thấy đã không nhịn được nhìn nhiều thêm một ánh mắt. Người cũng như tên, thật đúng là tràn đầy mị thái.
Chỉ có điều tu vi của cô gái kia khiến người ta không dám khinh thường. Bề ngoài là Hồ yêu nhưng cũng là cao nhân Hợp Thể, tới với ý bất thiện, giữa mọi người vốn không quen biết lại đột nhiên ra tay đánh lén, chuyện này đã không đúng. Vừa rồi nếu không đúng lúc phát hiện ra, kết quả sẽ rất thảm...
Lâm Nhất ngẩng đầu lên trong nháy mắt, hai gò má đột nhiên sinh ra một tầng lớp vảy màu vàng óng, giống như có uy thế Luyện Hư hậu kỳ tràn trề ra. Thân hình hắn bất động, chậm rãi vọt lên.
Nữ tử tự xưng là Mỵ Nương không khỏi lui về phía sau mấy bước, một đôi con ngươi ngỗ ngược hiện lên vẻ hồ nghi.
Trên sườn núi, một đám người đều xem náo nhiệt không chớp mắt.
Tay Tống Huyền Tử nắm lấy râu dài, hơi tỏ ra lo lắng. Còn Lâm Nhất thốt nhiên bị tấn công lại không hề lo ngại, còn dám đứng địa vị ngang với Mỵ Nương, làm cho ông ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Lâm Nhất cách mặt đất hơn mười trượng, từ xa giằng co cùng nàng kia. Hắn thu lại tư thế khiêm tốn trước đó, mang theo vài phần tức giận giương giọng quát lên:
- Bà nương nhà ngươi! Tại sao lại vô cớ động vào người ta? Tới đây, tới đây, không ngại thì đọ sức một phen, xem ai sợ ngươi chứ...
Nói rồi thì ống tay áo rung lên, đung đưa đôi thiết quyền, bày ra tư thế động thủ.
- Ngươi là yêu tu...
Mỵ Nương không cho sự cuồng vọng của Lâm Nhất là ngang ngược, ngược lại bắt đầu thận trọng. Lúc sau, nàng ta bỗng nhiên chuyển sắc mặt, tiêu tan sương lạnh, mỵ thái trùng trùng, cười khanh khách nói:
- Yêu vực ta không có Yêu tu Long nhân, ngươi nhất định là tới từ bên ngoài, tại sao lại xâm nhập vào Hồ Yêu thôn của bọn ta...
Sau tiếng cười vang lên, như lê hoa rơi trong gió đêm, sự kiều diễm vô tận, hàm xúc vô tận làm sóng mắt nàng kia lưu chuyển tràn ngập, làm tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy rung động tâm thần.
Lâm Nhất đang muốn nói chuyện thì tình cảnh trước mắt bỗng nhiên biến đổi. Thôn xóm cùng với nàng kia đều không thấy nữa, thay vào đó là một hồ nước hòa hợp với nhiệt khí, bốn phía là kỳ hoa dị thảo khoe sắc, mùi thơm ngào ngạt thơm nồng thấm vào tâm can người ta.
Lúc còn đang không hiểu, Lâm Nhất phát giác ra bên đường mà mình đang đứng đột nhiên có một đợt bọt nước tóe lên, sau khi sương mờ tản đi thì hiện ra bóng lưng của một cô gái. Bề ngoài mặc áo choàng, tóc đen, thân thể thướt tha da trắng nõn nà... không một vết bớt!
Sắc mặt Lâm Nhất tỏ ra khó xử, trong sự hoảng loạn liền muốn tránh đi, ai ngờ nàng kia đã nhẹ nhàng xoay người. Chỉ thấy giọt nước mưa lăn xuống như châu, cơ thể thướt tha hiện ra hết. Có lồi có lõm, tựa như bạch ngọc không có một điểm đen nào, lại như anh đào trong tuyết xuân, tỏa ra sự mê hoặc khác thường làm cho lòng người chấn động tại chỗ.
Lúc này, Lâm Nhất chỉ cảm thấy miệng lưỡi phát khô, khí tức hỗn loạn, thần hồn khó có thể tự trấn định. Còn ánh mắt của hắn vẫn không nhịn được rơi vào dung nhan như hoa như ngọc, thần sắc cứng lại. Đó là u lan tinh mỹ sau mưa, nở rộ như tháng sáu mùa hạ, ngạo nghễ như thu cúc tiết sương hàn... khuôn mặt đã từng quen thuộc, một cái nhăn mày một tiếng cười không khỏi làm lòng người sinh ra sự tiếc hận mà ý loạn tình mê. Mặt mày lại biến ảo trong một thoáng đã hóa thành một cái lúm đồng tiền thân thiết nhất, mang theo một mùi thơm nồng lượn quanh tới gần, đưa cánh tay không tì vết như bạch ngọc ra, chỉ cần kéo xuân sắc vào ngực, chờ một mạch mây mưa đi vào giấc mộng...
Trong một nháy mắt tựa như có một mũi châm đâm một cái, trong đầu Lâm Nhất bỗng đau nhói, lập tức kinh hoảng tỉnh lại.
Người tới trên đời này, có thể nhịn mọi khuất nhục, nhưng người thân của mình thì tuyệt đối không thể cho người khác khinh nhờn được. Yêu nữ! Nếu ngươi dám làm càn, lão tử sẽ phá hủy Hồ Yêu thôn của ngươi xuống!
Gò má của Lâm Nhất đỏ lên, xấu hổ và giận dữ khó đè nén, trong tròng mắt lóe lên hàn quang, huyết sắc nồng đậm thoáng chốc đã tỏa ra, lập tức chôn vùi mọi ý loạn tình mê. Sau khi ngẩng đầu rống giận một tiếng, giống như tiếng rồng ngâm làm chấn động sơn cốc. Cùng lúc đó, nơi hai tia máu quỷ dị lan tới thế như phá khô kéo xảo, diệt hết hàng nghìn hàng vạn ảo giác. Mà trong nháy mắt đó nàng kia liều lĩnh đánh tới, vung thiết quyền lên ầm ầm nện xuống, sau tiếng gió rít gào, long ảnh điên cuồng...
Mỵ Nương nhìn thấy thần hồn của Lâm Nhất thất thủ tự cho là không ngoài dự liệu, vừa muốn lấy nhan sắc mà người trẻ tuổi này mong nhớ, mà cảnh tượng ở đây đột nhiên nghịch chuyển. Đối phương vậy mà lại có thể phá ảo giác, dùng khí thế hung hăng đánh tới. Nàng ta bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng vung ống tay áo lên. Bảy tia ngân quang đột nhiên bay ra khỏi tay, chưa thành thế đã bị huyết quang liên tiếp tới thoáng ngăn trở, mà thanh long hung mãnh không thể đỡ, thầm hô một tiếng thất sách, tay áo dài nhẹ bay, bảy tia ngân quang bỗng nhiên hóa thành một cái bánh xe ngân nguyệt...
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ vang trước sườn núi Hồ Yêu thôn, khí thế cuồng bạo chợt bắn về bốn phía, làm Tống Huyền Tử cùng những người xem náo nhiệt phải liên tiếp lui về phía sau tránh né, không phải quá sợ hãi. Mà giữa không trung, tình hình của hai người giao thủ khác nhau. Lâm Nhất bay ra ngoài hơn mười trượng rồi bỗng nhiên đứng vững vàng, quanh thân còn long ảnh vờn quanh, trong hai mắt chớp động huyết quang, uy thế không giảm nửa phần. Còn Mỵ Nương lại phải lui ra phía sau bốn năm trượng vẫn không ngừng được mà thân hình lay động, mặt mày khẽ biến mà âm thầm kinh ngạc không ngớt. Còn bánh xe ngân nguyệt kia đã biến mất, hiển nhiên mới vừa rồi vẫn chưa chiếm được tiện nghi.
Rắc.
Ngay vào lúc này, dư uy pháp lực đụng nhau vẫn chưa hết, mấy gian nhà tranh gần sát cửa thôn gặp vạ lây, lần lượt đổ sụp xuống, cho dù tiểu viện của Tống Huyền Tử cũng không thể may mắn tránh khỏi được. Mỵ Nương quay đầu lại thoáng nhìn, nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cả giận nói:
- Tại sao lại hủy gia viên của ta...
Lời còn chưa dứt, nàng ta bỗng nhiên bật cười, mang theo phong tình vạn chủng nói:
- Không phải là đụng phải vảy ngược nên mới rước lấy sự điên cuồng như vậy đấy chứ...
Nếu một chiêu vội vàng ở trong tiểu viện chỉ là thử độ sâu cạn, mới rồi giao thủ lại làm Lâm Nhất lấy hết sức mạnh ra. Mỵ Nương xác nhận là có cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ, chuyên tu Huyễn thuật mà không rành hợp lực chém giết, so với đám Tề Hằng Tử Đằng thì kém hơn một chút. Mà mình ngoài ý muốn có được sự sắc bén của Huyễn Đồng, cùng với tuy đánh không địch lại, chí ít có thể toàn thân trở ra. Nàng kia là người có tu vi cao nhất Yêu Hồ thôn, mười mấy nam nữ ở phía xa căn bản là không đáng để lo. Còn nữa, Tống Huyền Tử còn đang có việc nhờ mình...
Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, ý chí chiến đấu đại thịnh, quát lên:
- Yêu nữ! Chớ có dong dài, tiếp tục...
Mỵ Nương lần lượt bị làm nhục, đã không còn khí thế bức người như trước. Ánh mắt của nàng ta lưu chuyển, yếu ớt nói:
- Huyễn Đồng của ngươi là truyền thừa chính tông của Cửu Vĩ Thiên Hồ, so với người của gia tộc Hồ Yêu thôn ta còn cao quý hơn. Trước đây ý đề phòng người khác là tình thế bất đắc dĩ, lúc này sao cần phải làm tổn thương hòa khí nữa!
Nói một lượt lại có ý ám chỉ khác: