Vô Tiên

Chương 1805: Chương 1805: Nương đứa nhỏ (2)




Tống Huyền Tử giật mình, lập tức hiểu rõ, nói tiếp:

- Đạo hữu không được đa nghi! Nghìn năm nay, ngươi là đạo hữu duy nhất ta gặp còn có bản lĩnh rời khỏi Yêu vực! Lại nghe ta nói thêm chút, có chuyện khác muốn nhờ...

Tựa như một tầng cấm chế thực sự che lại cố kỵ, Tống Huyền Tử thay đổi lại sự cẩn thận lúc trước, thay vào đó là thao thao bất tuyệt...

Nghìn năm trước, Tống Huyền Tử đã có tu vi Luyện Hư hậu kỳ. Ông ta cùng với trưởng bối đồng môn tới Tử Vi tiên cảnh, trên đường ngồi tinh chu xảy ra biến cố, lúc đoàn người vội vàng tìm kiếm con đường đi lạc đột nhiên gặp phải một con Si Loan thú hung hãn dị thường, tình hình kế tiếp có thể tưởng tượng được.

Một nhóm năm người, hai vị trưởng bối sư môn cùng hai vị sư huynh đều không may mắn, chỉ có Tống Huyền tử có thể một mình chạy trốn, cũng xông vào một nơi xa lạ. Sau khi không dễ dàng lẩn trốn mấy năm ông ta mới biết rõ bản thân đã tới một nơi như thế nào. Sự kinh ngạc lúc đó có thể so với Lâm Nhất bây giờ. Chưa bao giờ nghe, trên đời này còn có Yêu vực...

Chỉ có điều, Yêu tộc chỉ là một xưng hô truyền miệng, tinh thể bí ẩn lại vắng vẻ này phải gọi là Yêu Linh vực, hoặc là Yêu Quỷ vực. Sau lưng còn có một Quỷ Linh vực càng thần bí hơn, cho dù Yêu tộc cũng không muốn dễ dàng chọc vào, dần dần bị quên lãng không đề cập tới nữa.

Nếu nói viễn cổ di tộc, không bằng nói Quỷ Linh tộc cùng Yêu tộc ở nơi này. Mà nhân tộc vốn dĩ tồn tại lại dần yếu thế mà trở thành phụ thuộc, trong đó có người tu luyện yêu pháp, có người thông gia với Yêu tộc, còn có tu sĩ như Tống Huyền Tử xông lầm tới mà không thoát thân được.

Trong Yêu vực đương nhiên là lấy Yêu tộc làm chủ. Có người nói trên một đỉnh núi cao vạn trượng có đủ linh khí có vương giả chí tôn của Yêu tộc hùng cứ. Mạnh mẽ khó lường khiến vạn yêu phải cúi đầu...

Sau khi Tống Huyền Tử tới Yêu vực, lúc đầu còn nghĩ cách rời đi, nhưng lại có giặc cỏ Yêu vực chặn đường, trên mặt đất nguy cơ tứ phía, tự bảo vệ mình chu toàn cũng không thể, làm sao nói tới chuyện quay lại Huệ Thiên tiên vực được! Khi ông ta bị mấy tên Yêu vật làm vướng víu mà lần nữa chạy trối chết, vô ý xông vào sơn cốc này gặp được nương của đứa nhỏ, lúc này mới an ổn lại, cho đến hôm nay...

Ầm!

Tống Huyền Tử đang nói chuyện hăng say, cấm pháp phòng hộ bốn phía bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang dội. Ông ta biến sắc, vội vàng khoát tay chặn Lâm Nhất lại, ra hiệu:

- Không sao cả, là nương của đứa nhỏ...

Ngay vào lúc này, cuồng phong nho nhỏ nổi lên bốn phía, tiếp theo lại rắc một tiếng, cấm pháp không kiên cố lắm lập tức tan vỡ, mà xung quanh lại không thấy bóng ai, chỉ có dây mây lay động, lá rơi bay lượn, hàn khí từng đợt, sát khí quỷ dị! Lâm Nhất vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn đá, khí thế trầm ngưng bất động như núi. Nghe được đối phương phân trần như thế, trong tròng mắt của hắn nhẹ lóe lên xích mang.

Tống Huyền Tử đã đứng thẳng lên, hoàn toàn không còn sự hăng hái trước đó nữa mà sụp mi thuận mắt, gương mặt hòa khí, làm như đã có dự liệu, ông ta đột nhiên hô:

- Nương đứa nhỏ à, thủ hạ lưu tình...

Mà lời mới vừa ra khỏi miệng, Lâm Nhất đang đoan chính ngồi đó lại chợt đánh về phía viện môn khép hờ một quyền.

Ầm!

Lâm Nhất dùng tới năm thành công lực, một quyền đủ để khai sơn nứt đá. Mà trong nháy mắt hắn xuất thủ, chỗ phía trước ba thước chợt nổ tung thành một chùm sáng, sau đó khí thế mạnh mẽ lập tức nghịch tập tới. Sau khi không chịu nổi thì thẳng tắp bay ra ngoài, sau lưng ba thước, dây mây thành mảnh vụn. Cùng lúc đó, trong viện có thêm một bạch y nữ tử, dung mạo tinh mỹ nhưng mặt đẹp hàm sát, dịu dàng quát lên:

- Dám dùng cấm chế quấy nhiễu người nghe nhìn, thật muốn tìm chết... ồ...

Bịch một tiếng, Lâm Nhất từ trong viện bay tới sườn núi phía xa, đặt mông ngã bên bờ suối nước. Mà hắn chưa đứng dậy, nàng kia đã không bỏ qua mà lăng không bức tới, thét hỏi:

- Ngươi là người phương nào, vì sao lại có thần thông của Thiên Hồ tộc ta...

Tống Huyền Tử thì chạy chầm chậm ở phía sau, vội vàng lên tiếng xin xỏ cho:

- Nương đứa nhỏ à, xin bớt giận! Đó là đạo hữu mà ta mới có giao hảo, không hiểu quy củ của nơi này nên mới bày cấm chế...

- A! Thần thông Thiên Hồ...

Cùng lúc đó, ở cửa thôn không biết từ chỗ nào có một đám người, trong số đó còn có cả Tống Yêu Nhi đang hưng phấn hét lớn:

- Nương, uy vũ!

Nàng kia đã đến trên đỉnh đầu của Lâm Nhất, một thân váy dài trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay. Sát khí của nàng không giảm, từ trên cao quát lên:

- Là người hay là yêu? Nếu không nói sự thực, chớ trách Mỵ Nương sẽ lấy mạng của ngươi!

Đột nhiên có dị biến nhưng Lâm Nhất lại trấn định lại. Hắn ngồi dưới đất, quay đầu thoáng nhìn. Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã ngã vào trong suối, thật là chật vật. May mà sớm có phòng bị, lúc này mới không bị thương. Ánh mắt của hắn nhìn lên sườn núi, đảo qua mười mấy thân ảnh mới xuất hiện.

Hồ Yêu thôn, thật đúng là xứng với cái tên này. Mà Tống Huyền Tử nhìn giống như một người thành thật, không ngờ khi hãm hại người cũng không hề nương tay. Ngươi sợ vợ, tội gì phải kéo ta làm đệm lưng?

Lâm Nhất ngầm phỉ nhổ, chậm rãi đứng lên từ dưới đất, lúc này mới không chút hoang mang ngẩng đầu nhìn lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.