Vô Tiên

Chương 1932: Chương 1932: Trò giỏi hơn thầy (1)




Tinh Vũ mịt mờ, tiên đạo tịch mịch, ai lại không cô đơn!

Nếu như gặp gỡ một vị nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, lại có thể sớm chiều làm bạn chính là phúc duyên lớn đấy!

Ít nhất đối với Thuần Vu Phong mà nói, có thể làm bạn bên cạnh Tiên Nô, trong lòng đã rất được an ủi rồi! Hắn không cầu mong được thiên trường địa cửu, chỉ mong đã từng nắm giữ!

Nhìn ngàn hoa khoe sắc thắm, mây chiều quấn quýt, lại từ trong năm tháng như nước nhặt ra được chút mưa bụi gió mảnh, như vậy là đủ rồi! Đủ rồi!

Giờ phút này, Thuần Vu Phong càng có thiện cảm với Lâm Nhất hơn. Trong lòng hiệp nghĩa, nhân hậu hào phóng, tuổi còn trẻ đã trở thành sư phụ của tiên tử, dạng người như vậy làm sao có thể đơn giản được! Chỉ hận quen biết quá muộn... Không! Là hận kết giao muộn đấy!

Vào lúc Thuần Vu Phong xem Lâm Nhất là tri kỷ, đột nhiên bị một tiếng quát lạnh làm giật mình tỉnh lại. Hắn dọa cho giật mình, vội vàng tránh sang một bên. Trên đất bằng xuất hiện ba bóng người, chính là ba huynh đệ Đồng gia.

Thuần Vu Phong thoáng biến sắc, sợ hãi. Tiên Nô ung dung tự nhiên. Hai nam tử cường tráng thậm chí còn không nâng mí mắt cũng không thèm nâng lên. Hắn sợ run lên, tự cảm thấy mình thất thố, vẻ mặt không khỏi quẫn bách...

Ba huynh đệ Đồng gia lảo đảo vài bước, lo sợ không yên đứng ngẩn người. Khi thấy rõ Lâm Nhất ngồi ngay ngắn phía trước, khóe mắt lão đại Đồng Lý giật giật, mang theo sự sợ hãi lui về sau một bước. Hai huynh đệ hắn mờ mịt nhìn xung quanh, vẫn là dáng vẻ bối rối.

Lâm Nhất không hiền hoà như vừa rồi, mặt trầm như nước, mang theo hơi lạnh nói:

- Là chết hay là sống, sớm quyết định đi!

Thấy đối phương vẫn do dự, hắn hừ lạnh một tiếng, không cần suy nghĩ đã nói:

-Qua ba hơi thở, chết sống sẽ phân!

- Sống! Chúng ta tất nhiên muốn sống rồi...

Đồng Lý giống như hoàn hồn lại, khiếp sợ đến mức run rẩy, bất đắc dĩ nói:

- Vừa rồi bị phân thân của ngươi gieo thuật hồn cấm, chết sống không do mình, làm sao phải lắm lời...

Hai vị huynh đệ của hắn lúc này mới biết, cung kính cúi người, trong vẻ sợ hãi vẫn còn chút tức giận bất bình.

Lâm Nhất nhướng mày, gằn từng chữ nói:

- Muốn mạng sống, nhận cấm chế nghìn năm của ta, làm nô làm phó không được đổi ý. Nếu an phận thủ thường, tất có ngày được giải thoát. Nhưng có lòng phản nghịch thì chắc chắn thần hồn đều tiêu tan!

Đồng Lý trừng mắt, còn không nói chuyện đã 'Bịch' một cái ngã trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, chân tay co giật, đau khổ khó nhịn, thê lương kêu lên:

- Nương tay! Tại hạ không dám có ý chống đối nữa...

Hai huynh đệ của hắn kinh ngạc không biết làm sao, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ mong đại ca giữ được mạng sống!

Lâm Nhất vung ống tay áo lên. Đối phương dừng tiếng hét thảm, cuộn người lại.

Sau một lát, Đồng Lý mang theo sự khủng hoảng, sống sót sau tai họa, được hai huynh đệ đỡ dậy, vẫn lo sợ không yên.

Lâm Nhất nhìn ba huynh đệ này chật vật không chịu nổi, lãnh đạm nói:

- Các ngươi gặp kết quả này là do tự mình chuốc họa vào thân!

Đồng Lý đau khổ nhắm hai mắt lại, thầm căm hận. Vốn tưởng rằng sư bá cùng sư huynh của nữ tử kia dễ bắt nạt, ai có thể ngờ tới nàng còn có một sư phụ đáng giận, gian xảo, hèn hạ như thế! Huynh đệ ba người đều là cao thủ Hợp Thể, ở Thiên Tự Tiên Vực hoành hành đã lâu không bị bao nhiêu thua thiệt, bây giờ lại gặp cấm chế, trở thành nô bộc nghìn năm. Ôi! Đúng là số kiếp đã định! Sống sót mới tốt, xem như kinh nghiệm trong tiên đạo...

- Từ ngày hôm nay, ba huynh đệ ngươi sẽ là người hầu của Tiên Nô đệ tử ta. Nếu nàng thiếu đi một sợi tóc, chịu một chút ủy khuất nào, ta sẽ chỉ hỏi tội các ngươi thôi...

Lâm Nhất ngồi ngay ngắn, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm đáng sợ. Không chờ đối phương lên tiếng trả lời, hắn giơ tay lấy ra một miếng ngọc giản và đưa về phía bên cạnh, lại nói:

- Nô Nhi! Còn đây là bí quyết hồn cấm pháp...

Vẻ mặt Tiên Nô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp nhận ngọc giản, lại cảm thấy khó xử. Mình là một nữ nhi, mang theo ba kẻ sài lang này lại thành ra thế nào! Nàng ngược lại năn nỉ nói:

- Nô Nhi chỉ mong được đi theo sư phụ, mới không thèm người hầu gì đó...

Đồng Lý lại dường như nhìn ra được khả năng xoay chuyển, hắn cùng hai huynh đệ chăm chú nhìn Tiên Nô, trong thần sắc từng người ngầm có ý chờ mong. Tình nguyện trở thành nô bộc của tiên tử chung quy tốt hơn phải giao tiếp cùng kẻ ác này. Còn nữa, mặc dù nữ tử kia nhanh trí hơn người, nhưng bản tính lương thiện, cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn rất nhiều...

Ánh mắt của Lâm Nhất lạnh lùng liếc nhìn ba huynh đệ, thản nhiên nói:

- Ba người hắn tổn thương ngươi chính là có tội trước. Nô dịch nghìn năm là chuyện đương nhiên. Bất cứ việc gì tất có nhân quả, cái này gọi là một uống một mổ. Hay là vậy đi, nếu ghét ngươi lại giết một tên!

Ba huynh đệ thoáng biến sắc. Đồng Lý vội vàng tiến lên hai bước, nhìn về phía Tiên Nô cung kính cúi người, vẻ mặt khiêm tốn cùng lấy lòng cầu khẩn nói:

- Tiên tử à tiên tử! Cầu xin ngài thương xót, để cho huynh đệ ta đi theo nghìn năm được không? Huynh đệ ta chắc chắn sẽ thật lòng thật dạ, bất chấp gian nguy, không chối từ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.