Vô Tiên

Chương 1933: Chương 1933: Trò giỏi hơn thầy (2)




Đồng Lực cùng Đồng Ly ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu phụ họa, còn thiếu nước quỳ xuống đất vỗ ngực chỉ tay lên trời để thề.

Ba tiền bối Hợp Thể tranh nhau làm nô làm phó, thế đạo này thay đổi rồi sao? Thuần Vu Phong đứng ngoài quan sát trố mắt nhìn, cảm thấy nghẹn lời. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ điều gì, lặng lẽ quay đầu liếc nhìn hai nam tử cường tráng phía sau này. Hắn thầm nghĩ, sống chết vốn chẳng được như ý, thì ra là thế...

Vẻ mặt Tiên Nô khó xử, không biết phải làm sao. Nàng còn muốn khuyên sư phụ thu lại mệnh lệnh đã ban ra, đối phương đã duỗi hai chân nhảy xuống khỏi tảng đá, ngẩng đầu phân phó nói:

- Tráng Căn, Tráng Diệp, canh giữ ở chỗ này, ai dám bất kính với Nô Nhi, xé hắn!

Nói xong, hắn vung ống tay áo và bước vào không trung, lao thẳng đến hố trời phía xa.

Hai huynh đệ Thiên Lang mở đôi mắt khép hờ, nặng nề ừ một tiếng, sát cơ lạnh như băng lập tức bao phủ xung quanh.

Ba huynh đệ Đồng gia vội vàng cúi thấp người, vẫn không hề thấy thoải mái vì Lâm Nhất đột nhiên rời đi, mà âm thầm lưu ý từng hành động cử chỉ của hai nam tử cường tráng, trong thần sắc đều là bất đắc dĩ cùng đáng thương. Hai người này xé xác người sống cắn nuốt nguyên thần, chỉ mạnh chứ không yếu hơn huynh đệ của mình, còn hung tàn vô tình, không dễ chọc...

Trong sát cơ tàn sát bừa bãi, Thuần Vu Phong chỉ cảm thấy da đầu căng lên, nhịn không được mà âm thầm kêu khổ. Tiên tử có năm tiền bối Hợp Thể bảo vệ xung quanh, ai còn dám mơ ước nữa? Lâm đạo hữu, chẳng lẽ vừa rồi ngươi cố ý sao? Ta ở lại chỗ này, rõ ràng chính là một người thừa...

- Tiên tử! Lệnh sư không thể trái...

Trong tình thế cấp bách, Thuần Vu Phong tới gần Tiên Nô khuyên:

- Thời gian nghìn năm, sớm chiều sẽ qua thôi. Tiên tử tạm thời nhận lấy ba vị... đạo hữu Đồng gia trước, sau này lại tính sao...

Hắn nhìn ra lòng tốt của nữ tử này, kiên quyết sẽ không dễ dàng giết người. Giữ lại như vậy, mình bị kẹp ở giữa cũng không dễ chịu gì!

Bóng lưng của Lâm Nhất đã không thấy nữa, Tiên Nô mới thu hồi ánh mắt. Bên cạnh không có sư phụ làm chỗ dựa, nàng giống như đổi thành người khác. Nữ tử lâm nguy không sợ, điềm nhạt như nước, yên tĩnh nội liễm đã trở về!

Tiên Nô giơ ngọc giản trên tay lên ra hiệu, huynh đệ Thiên Lang phía sau thu hồi lại khí thế dữ tợn. Nàng thoáng ngồi thẳng, nhìn về phía Thuần Vu Phong bên cạnh khẽ gật đầu, sau đó xoay sang ba huynh đệ Đồng gia khẽ nói:

- Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Thiên đạo luôn thay đổi, sống chết là do mệnh số cho phép! Vì vậy, tuy ta bị ba người các ngươi gây thương tích, nhưng cũng chưa từng ghi hận gì...

Đồng Lý cùng hai huynh đệ trao đổi ánh mắt, trong lòng mỗi người đều thầm vui mừng. Quả nhiên, vẫn là tiểu nữ tử này dễ nói chuyện, tiếc rằng không biết cách nhìn người, cuối cùng lại bái lạy một sư phụ kém cỏi...

Vẻ mặt Tiên Nô trầm tĩnh, nói tiếp:

- Niệm tình gia sư, ta lại nhận ba người các ngươi. Tuy nhiên...

Nàng dừng lại một lát, trong giọng nói tự nhiên trở nên lạnh lùng:

- Đừng cho rằng ta mềm yếu thì dễ bắt nạt! Ta muốn giết ba người các ngươi sẽ không cần nguyên nhân, không cần quy định, chỉ cần làm theo ý mình thôi...

Nói xong, nàng lại giơ miếng ngọc giản này lên lắc nhje.

Trong lòng Đồng Lý trầm xuống, hai mắt trợn trừng. Không cần nguyên nhân, không cần quy định, chẳng phải là muốn giết thì giết sao? Nàng còn hung ác hơn sư phụ của nàng à? Nữ nhân, ngươi có gương mặt xinh đẹp cùng tính tình trời sinh nhu nhược, chỉ là dùng để gạt người sao...

Trong đôi mắt Tiên Nô lóe sáng, giống như hiểu rõ tất cả, khẽ nói:

- Nữ nhân chẳng phân biệt thiện ác, chỉ để ý tới trung thành hay không thôi!

Nàng mở tay trái ra và ném về phía trước, ba món pháp bảo mã não bay đến trước mặt từng chủ nhân cũ. Nàng mang theo vẻ mặt khó có thể nắm lấy, nói:

- Sống chết chỉ là một ý niệm, các ngươi tự giải quyết cho tốt!

Pháp bảo mất mà lấy về, cuối cùng lại khiến người ta không hưng phấn nổi. Vẻ mặt ba huynh đệ Đồng Lý lo sợ, cũng không dám thở mạnh. Có sư nào thì nhất định sẽ đó đồ đệ như vậy! Đồ đệ này còn không theo lẽ thường. Nói ngắn gọn là khó hầu hạ! Ôi! Tuyệt đối đừng đắc tội nữ nhân, càng đừng rơi vào trong tay của nữ nhân. Câu nói này là do ai nói vậy? Thật có đạo lý...

Ba huynh đệ Đồng gia lặng lẽ đi tới ở cách đó không xa, tìm chỗ ngồi đối diện nhau. Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng không ngừng nghĩ, trong nghìn năm tiếp theo, không biết phúc họa thế nào?

Hai huynh đệ Thiên Lang vẫn đứng như tháp sắt, lại giống như đang ngủ vậy. Toàn thân bọn họ phát ra sát cơ, trước sau bao phủ xung quanh. Từ khi đi theo Lâm Nhất tới nay, hai người đã sớm quen nghe lệnh hành sự. Hơn nữa không thiếu yêu tinh tu luyện, thỉnh thoảng còn có thể cắn nuốt nguyên thần gì đó, cuộc sống này thoải mái an tâm hơn trước đây. Còn nữa, ba tên kia không đáng tin cậy, có việc chung quy không thoát khỏi huynh đệ mình! Tiên Nô cũng là người của Yêu Vực, tình cảm quê hương còn đó, lần này bảo vệ cũng là nghĩa nên làm!

Tiên Nô ngồi một mình ở trên tảng đá lớn, lấy ra hai viên đan dược nuốt vào, có chút lo âu nhìn về phía đầu khác của sơn cốc. Hố trời nguy hiểm đáng sợ, sư phụ có chỗ hơn người, mong sẽ quay lại không việc gì! Mắt nàng lóe lên ánh sáng, và xoay đầu nhìn phía trước. Ba huynh đệ Đồng gia canh giữ ở đây, bọn họ đều lo lắng buồn phiền nhìn về phía đối diện.

Thấy thế, vẻ mặt Tiên Nô vẫn trầm tĩnh, chỉ có trong mắt trong veo lóe lên ý cười đầy giảo hoạt. Nàng khẽ hắng giọng, lấy ra một viên Tiên Tinh nắm chặt ở lòng bàn tay, nhắm mắt thổ nạp...

Không ai để ý tới Thuần Vu Phong đang đứng ngây người, cảm thấy có chút không thú vị. Sau một lúc nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lại không ngừng lại rơi vào trên bóng dáng yên tĩnh, đẹp như ngọc kia. Chẳng bao lâu, một loại cảm giác tự ti mặc cảm tư xông lên đầu, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng.

Một tiên tử nhìn như ôn nhu động lòng người, không phải yếu ớt cùng nhát gan giống như trong tưởng tượng. Nàng nhìn xa trông rộng thoát tục, nhạy bén bất phàm, tuyệt không phải như người thường có thể tưởng tượng. Chỉ mấy lời rất ít của nàng vừa rồi đã thuần phục ba tiền bối Hợp Thể cáo già kia đến dễ bảo. Lâm đạo hữu thật sự lợi hại sao? Đệ tử càng trò giỏi hơn thầy, khiến người ta xem thế là biết đủ!

Nữ nhân không phải chẳng phân biệt được thiện ác, chỉ hỏi trung thành hay không. Chà chà! Câu nói này nghe trắng trợn lại có ngụ ý sâu xa!

Tuy nhiên, tiên tử làm như vậy là muốn cảnh cáo ba huynh đệ này, vẫn phải thức tỉnh người khác...

Không hiểu sao, trong lòng Thuần Vu Phong tự nhiên rung động. Hắn chậm rãi bước vài bước rồi ngồi xuống, bất giác suy nghĩ không ngừng!

Thuần Vu Phong không biết, mặc dù bản tính Tiên Nô lương thiện nhưng đến từ Yêu Vực, quen nhìn những cảnh đẫm máu, từ lâu đã coi thường sống chết. Nữ tử đó còn là người của tộc Thiên Hồ, bản tính vốn thông minh đa trí, biết gặp thời ứng biến cùng với đối phó nam nhân, nhưng nghiêm túc khi kế thừa từ sư phụ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.