Những người địa phương càng hét to hơn, nhảy hăng hái hơn, nhưng không kẻ nào dám bước lên ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn những người nước ngoài kia, dùng vẻ mặt xem thường rời đi.
Đi xuống dưới, những thực khách khác cũng đứng bật dậy, có vẻ hơi hoảng loạn. Lâm Nhất thấy vậy thì cau mày, Chân Nguyên Tử đến gần, nói nhỏ bên tai hắn.
- Tiếng tiêu là tiếng cảnh cáo, có chuyện không ổn rồi!
Sau khi đám người Lâm Nhất đi ra khỏi quán rượu, dừng bước lại. Giống như Chân Nguyên Tử đã nói, bọn họ đúng là không đi được.
Bốn mươi, năm mươi người bản địa, dáng người thấp bé, nhưng tráng kiện mặc áo giáp trúc, bắp tay bắp chân được quấn trúc xung quanh, ngay cả bắp chân nhỏ cũng có một vòng trúc quấn, người nào cũng giương cung lên, khuôn mặt dữ tợn, chặn đám người Lâm Nhất ở trước quán rượu.
Mười đệ tử Thương Hải Bang rút đao ra khỏi vỏ, nhanh chóng ngăn trước người Lâm Nhất, trừng mắt nhìn đối phương. Những đệ tử này có kinh nghiệm đánh nhau không hề kém hơn đệ tử Thiên Long Phái chút nào.
Làm lớn chuyện, Biện Chấn Đạc không cố chấp nữa, cũng không biết nước chỗ này sâu hay cạn, nên phải nhìn mặt Lâm Nhất mà làm việc. Nhưng Lâm Nhất đang bình tĩnh đánh giá cảnh sắc xung quanh, thờ ơ với việc trước mắt, làm cho trong lòng Biện Chấn Đạc run sợ.
- Lâm công tử, vừa rồi Biện Mỗ có chút lỗ mãng, xin công tử thứ tội!
Biện Chấn Đạc đến gần Lâm Nhất, ôm quyền nói nhỏ.
- Kính xin công tử và đạo trưởng rời khỏi đây trước, ta và các đệ tử sẽ theo sau!
Lâm Nhất nhìn lại, thấy Biện Chấn Đạc như vậy thì cười nhạt một tiếng, hắn liếc chéo những người địa phương hoá trang quái dị kia, lắc đầu nói.
- Là do bọn chúng gây sự trước, ngươi làm sai chỗ nào chứ?
Trong lồng ngực Biện Chấn Đạc cảm thấy sung sướng, vui vẻ nói.
- Chuyện này...
Biện Chấn Đạc còn chưa dứt lời, tên họ Trực Mộc kia đã dẫn người ra khỏi quán rượu, đợi đến lúc nhìn thấy hán tử trên đường, khí thế của tên họ Mộc lập tức tăng mạnh, nhanh chóng xông đến, kêu gào với tên đại hán cầm đầu đám người kia, nhưng giọng kêu lại mơ hồ, làm người khác không biết rõ hắn đang kêu cái gì.
Chỉ một lát sau, tên cầm đầu râu quai nón, dáng người nhỏ như quái thú kia, xách mộ loan đao dài đi đến. Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn qua đám người Lâm Nhất, sau đó dùng ngón tay đen nhỏ của mình chỉ về phía Biện Chấn Đạc và Lê Thải Y, ngẩng cái đầu to không hợp với dáng người, kiêu ngạo nói.
- Ngươi, quỳ xuống xin lỗi. Còn mỹ nhân thì để lại, những người khác, cút!
- Mẹ kiếp, mồm ngươi thối lắm!
Biện Chấn Đạc biết Lâm Nhất sẽ không trách trách hắn, sao có thể nhịn nổi nữa, mắng to một câu, bóng người đã lướt qua những đệ tử phía trước, dùng tư thế hùng ưng vồ thỏ, giang hai tay ra, nhào về phía đối phương.
Kẻ cầm đầu kia thấy vậy thì cả kinh, nghĩ muốn lui về phía sau chém đao, lại nghe tiếng nổ “Đùng đoàng!” Vang lên lanh lảnh, tên cầm đầu hét thảm, bóng người nhỏ bé bị đánh bay ra ngoài một tiếng lanh lảnh bạt tai tiếng vang lên, đầu lĩnh kia trư hào một tiếng, nhỏ bé thân thể liền ngã bay ra ngoài, mặt sau vẫn theo mấy viên mang huyết hàm răng.
Những này nắm giới người địa phương, bị Biện Chấn Đạc thân thủ kinh sợ, kinh dị nhìn mình đầu lĩnh phi trên không trung; góc đường góc nơi, nhìn náo nhiệt người, phát sinh một trận kinh hô. Mà lại nương theo một trận tiếng gào, một đạo mỹ lệ thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa trường, thướt tha dáng người, giống như thải điệp giống như rực rỡ. Chỉ là này chói mắt mỹ lệ bên trong, là Lê Thải Y hàn như băng sương mặt cười.
Lê Thải Y đi thẳng đến kẻ họ Mộc gia cầm đầu kia, người chưa đến, hương hoa lan đã thoang thoảng, một làn khói hồng mỏng manh bay về phía đối phương. Nam tử kia thấy Lê Thải Y bay đến như tiên nữ, lập tức say mê, cảm thấy trước mặt ngập tràn phấn hoa, mùi thơm bay tận chóp mũi, hắn khẽ nhắm mắt lại, trên mặt còn nở nụ cười, cuối cùng ngã chổng vó.
Biện Chấn Đạc và Lê Thải Y, hai người đánh một kích thành công, thong dong quay về. Già mà khỏe mạnh, uy thế hơn người, nữ yêu kiều thướt tha, nhưng chấn động lòng người. Những người xem trò vui ở xung quanh vỗ tay ầm ầm khen hay, làm cho đám đám người Lâm Nhất bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn.
Bọn họ cũng không nhận ra những người bản địa này sẽ vô duyên vô cớ mà nịnh hót. Bọn họ chỉ là một đám man di tôn trọng cường giả, nhưng chẳng phân biệt được đúng sai mà thôi.
Những người cầm gậy trúc, thấy hai người cầm đầu đều hôn mê, lập tức như con ruồi không đầu, chạy loạn ở khắp nơi. Lâm Nhất thấy như vậy, hắn gật đầu với đám người Biện Chấn Đạc, đi khỏi nơi này. Dưới cái nhìn của bọn họ, Đại Thành này không có gì hơn thế, vẫn nên về thuyền thì thoải mái hơn.
Mà lúc này, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi trong thành, càng ngày càng lớn, đường phố hỗn loạn, hình như cả Đại Thành đều loạn lên.
Không biết chuyện gì mà tạo ra động tĩnh lớn như vậy, đám người Lâm Nhất nén lại sự tò mò, đi thẳng về phía trước, sau đó thấy được Mạnh Sơn và Tiêu đường chủ dẫn theo mười người, vội vàng đi đến chỗ bọn họ.
Vừa nhìn thấy Lâm Nhất ở phía xa, Mạnh Sơn vội vàng bước đến, nói lớn.
- Lâm Nhất, tìm được ngươi rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
Lâm Nhất ngạc nhiên, dừng bước lại hỏi.
Mạnh Sơn thấy những người đi theo Lâm Nhất còn ở đây, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nói.
- Tử Tiên, ngươi nói chuyện kia cho Lâm nhất nghe đi!
Lâm Nhất nhìn về phía sau Mạnh Sơn, Du Tử và các đệ tử nội môn khác đều đang rất giận dữ. Tử Tiên bước lên trước, ôm quyền nói.
- Chuyện là như vậy ...