Vô Tiên

Chương 406: Chương 406: Trực Mộc thành chủ. (1)




Quý Thang dẫn theo hơn hai mươi người vào thành đi dạo, Đại Thành không lớn, chỉ có mấy vạn người, người dân khổ nhọc, nhưng cũng không thiếu những đồ vật quý giá hiếm có. Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ đi đầu, mọi người đi theo sau lưng hai người, đi dạo xung quanh.

Sau khi bọn họ vào thành, đi theo đầu phố về phía trước, ven đường có nhiều nhà trúc, so sánh với những nhà gỗ đơn sơ kia, càng hiện lên sự không tầm thường. Thấy bên trong có hoa thơm chim hót, còn có hơi nước mờ mịt bốc lên, làm cho hai tỷ muội Mộc Thanh Nhi bỗng chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, bước đến gần tường trắng, muốn vào xem cho rõ ràng hơn.

Mọi người đi theo hai tỷ muội đến gần cửa, không ngờ rằng nơi này lại có mấy tên lính gác. Trên người tên lính này mặc một bộ áo giáp trúc, cầm trường đao trong tay, hình dáng quái dị.

Người bình thường thì không thể đến gần chỗ này được, những tên lính gác thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa của tỷ muội Mộc Thanh Nhi, càng không dám ngăn cản, để cho hai người tò mò bước đến dưới bóng cây trong vườn.

Đám người Quý Thang là tùy tùng nên cũng phải đi vào, những tên lính này thấy mỹ nhân đã đi xa, lập tức lộ ra dáng vẻ hung ác, muốn bắt đám người Quý Thang hỏi tội.

Mà lúc này, ở một chỗ trong trang viên, có hai lão già và một người trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang nói chuyện với nhau.

- Hai vị đại vu tôn kính, Trực Mộc gia ta, xin dâng lên số lễ vật lớn cho hai vị, Trực Mộc gia muốn phát triển, còn mong hai vị đại vu phải phí tâm!

Hán tử cường tráng mặc thiết giáp trên người, ngồi quỳ dưới đất, cúi người hành lễ với hai lão giả.

Hai đại vu kia tóc bạc da nhăn, trong khí trời nóng bức, nhưng lại che kín từ đầu đến chân, trên người mặc vải năm màu, nhìn rất quỷ dị. Một lão giả trong đó có sắc mặt kiêu căng, hơi gật đầu, vuốt chòm râu bạc trắng nói.

- Các hạ có lòng, tất nhiên chúng ta sẽ toàn lực làm việc!

Dường như nơi này cũng giống như Thương Quốc, đại vu có địa vị cao ở Phù Tô Quốc. Bọn họ tinh thông vu thuật, y đạo, bói toán. Người được vương thất tôn sùng, người dân cúng bái, nên hoành hành khắp thôn Phù Tô. Nếu như một quý tộc muốn chấn hưng gia tộc, trở thành kẻ hùng mạnh trong nước, đều không thể tách khỏi sự chống đỡ của những Vu Sư này. Vì vậy, những Vu Sư đó cũng được gọi là Đại Vu tôn kính.

- Đại Vu tôn kính, ở chỗ của ta có hai bảo bối, kính xin hai vị thưởng thức một chút.

Hán tử ngăm đen kia lấy một túi gấm trong người ra, móc ra hai con vật nhỏ, trên mặt toàn râu, nhưng cũng không che lấp được sự tham lam và giả dối trong mắt. Hai đồ vật kia được đến từ dị tộc Viễn Hải, thuộc hạ của hắn dòm ngó bảo vật trên người dị tộc, lập tức ra tay giết người cướp của. Những vàng bạc bình thường thì đều đã bị lấy hết, chỉ còn lại hai con vật nhỏ không nhìn ra là thứ gì, là vật mà hai dị tộc kia giấu kỹ, bỏ đi thì tiếc, hắn lập tức đến tìm Đại Vu có kiến thức rộng rãi để làm rõ.

Nếu như Đại Vu cũng không biết đồ vật này có quý giá hay không, hán tử ngăm đen kia cũng tiện tay ném đi. Nhưng hắn có tính tham lam trời sinh, biết đồ vật được giấu kỹ sẽ không đơn giản, nhưng cũng sợ bị Đại Vu lừa gạt bảo vật.

Trong lúc hán tử kia đang do dự, có người đi vào báo, trước cửa trang viên có kẻ quấy rối. Vì vậy, hắn không thể làm gì khác là nhét hai vật kia vào túi gấm, cuộn lại và cất trong người, đi ra khỏi nhà trúc với hai vị Đại Vu. Nơi này là chỗ tắm rửa của thê thiếp và Trực Mộc Nhật, người thường không dám đến gần, ai lại có lá gan lớn bằng trời như vậy chứ?

Ai biết vừa đi khỏi nhà trúc, đã nhìn thấy hai bóng người xinh đẹp, đang đi về phía này. Mỹ nhân tự mình đưa đến cửa, làm cho hán tử kia nổi lên ham muốn.

Quý Thang đang tranh chấp với đối phương, đã nhìn thấy ba người từ trong nhà đi ra.

- Khách quý từ đâu đến! Tại hạ là thành chủ của Đại Thành, không tiếp đón từ xa được rồi!

Người dẫn đầu là một hán tử có vóc người rắn chắc, lông đen như lợn rừng, khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ giáp thiết hiếm có, khuôn mặt hung ác, khí thế không tầm thường. Người này là thành chủ Đại Thành, tên là Trực Mộc Nhật, mà Trực Mộc là họ, chính là quý tộc trong Đại Thành này. Phía sau có hai lão giả da đồi mồi, được dân chúng trong thành tôn kính gọi là Đại Vu, người nào cũng sợ như sợ cọp, nhưng lại là tồn tại được tôn kính như thần linh.

Hai Đại Vu này là khanh khách của thành chủ Trực Mộc, nghe nói là một trong những cao nhân của Phù Tô Quốc, được Trực Mộc Nhật dùng số tiền lớn mời về, để giúp Trực Mộc Gia của hắn trở thành gia tộc tôn kính nhất trên Doanh Đảo.

Những tên lính này nhìn thấy ba người, đứng nghiêm chào, sau đó báo cáo lại những chuyện vừa xảy ra. Trực Mộc Nhật không có hứng thú với lời của những tên lính, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào người hai tỷ muội Mộc Thanh Nhi.

Làn da mỹ nhân như ngọc, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp như tiên. Nhìn mỹ nhân nhíu mày hay nở nụ cười, Trực Mộc Nhật cúi mặt, âm thầm nuốt nước miếng, giấu đi dâm tà trong ánh mắt, sau đó gật đầu với hai Đại Vu phía sau.

Quý Thanh dẫn người chào hỏi vài câu với vị thành chủ này, sau đó đi theo hai vị Đại Vu kia vào trong sân.

Cái sân rất lớn, vì được xây ở trên núi, nên cây cỏ xung quanh xanh miết, hoa tươi khoe sắc, phong cảnh hữu tình, vốn dĩ mọi người quen nhìn sóng biển, nên rất thích ý vì cảnh đẹp này, khen không dứt miệng. Không ngờ vị thành chủ kia lại có nơi thanh tĩnh thế này, sau khi than thở xong, ai cũng lưu luyến, hứng thú dạt dào.

Hai Đại Vu kia tận lực nịnh nọt, đưa mọi người đi về sau nhà, đó là vị trí của suối nước nóng thiên nhiên. Nước suối ấm áp, sương mù bốc lên khắp nơi, cây cối thấp thoáng, hơn nữa còn có tiếng nước chảy róc rách lọt vào tai, cứ như là tiên cảnh trên nhân gian.

Tỷ muội Mộc Thanh Nhi nghe được có thể tắm rửa ở nơi này, lập tức vui vẻ ra mắt. Da của nữ nhân từng chịu gió biển, sao cưỡng lại được mê hoặc trước mắt.

Hình như đã sớm dự đoán được điều này, sau khi vị thành chủ kia rời đi, thì hai Đại Vu kia đã sắp xếp cho mọi người đi tắm rửa.

Hai cô nhóc hứng thú dạt dào chạy vào trong một gian phòng, thấy được bên trong nhà trúc có hoa lan nở rộ, mùi thơm ngát, xung quanh yên tĩnh không bóng người. Mộc Thanh Nhi chạy đến bên cạnh dòng suối nước nóng, muốn cởi quần áo ra, nhưng đã thấy ở trong ao nước, có một người đàn ông lông đen đầy người đang ngồi.

Trong lòng cực kỳ hoảng sợ, Mộc Thanh Nhi nhanh chóng gài áo lại, rút kiếm ra khỏi vỏ, trong mắt là sự xấu hổ, giận dữ quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.